Rau má ơi
Ai đặt tên em
chứa chan tình mẫu tử
bồng bềnh dòng sông ngạn ngữ
dềnh dàng con suối ca dao
Em khiêm nhường giữa muôn loài thực thảo
trên mâm cơm xứ sở ngàn đời
yêu thương tận cùng mộc mạc
dịu dàng ngọt lưỡi mềm môi
Thời đánh giặc gối anh không biết mỏi
những cánh rừng hiếm hoi sự sống
những mom đồi chẳng kịp liền da
thân em miệt mài víu vá
Tiếng súng đã vào cổ tích
vết bom còn khoét
trong hốc mắt người già
trên sinh linh quặt quẹo...
Em!
chắt chiu tươi xanh
trên lung linh bàn tiệc
Có người lính cũ xếp đôi nạng gỗ
bồi hồi cất tiếng
rau-má-ơi!
VNQD