Thơ của Nguyễn Văn Mạnh

Chủ Nhật, 15/09/2024 07:34

 Sinh năm: 1956
Quê: Vĩnh Bảo, Hải Phòng.
Từng tham gia Chiến dịch Hồ Chí Minh và làm nhiệm vụ quốc tế tại Campuchia.
Hiện sống ở Thành phố Hồ Chí Minh.
Đã xuất bản:
- Miền hoa phượng, Nxb Văn học, 2022.
- Dấu thời gian, Nxb Hội Nhà văn, 2023.

Tôi nghĩ, tác phẩm ngắn hay dài là tùy thuộc vào độ chín của cảm xúc và những trải nghiệm về đời sống. Với một sáng tác, điều quan trọng là người viết phải thổi được luồng sinh khí vào trong tác phẩm, khiến độc giả rung động như tác phẩm đó chính là trải nghiệm của mình vậy.

Nghĩ giữa trưa im tiếng súng

Bây giờ trưa tháng năm
Giặc đã đầu hàng, tiếng súng lặng im
Những người lính ngả lưng trên cỏ
Ve râm ran ngân khúc khải hoàn

Bỗng nhớ quê ta, làng Gạo ven sông
Tháng ba hoa rụng vào mùa đói
Dáng mẹ gầy đêm dài mòn mỏi
Đứng ngồi, chờ ngóng tin con...

Bỗng nhớ những đường hành quân
Dép lốp, ba lô vương màu máu đỏ
Áo lính sờn vai mồ hôi loang lổ
Bao miền đất đi qua đâu cũng bão bùng
Bao lần tiễn đồng đội hi sinh
Không một sợi khói hương dù đầy trời lửa khói

Bỗng nhớ đêm qua chờ tiến vào thành phố
Lòng thảng thốt lời thề quyết tử
Phép tính cuối cùng trên hành trình tìm đáp số
Là tiếng súng ngày mai gõ cửa hòa bình

Thổi từ sông những ngọn gió trong lành
Rồi mai đây, con sẽ về với mẹ
Trưa tháng năm, những người lính ngả lưng trên cỏ
Nắng dọc dài dựng bóng phía trời quê.


Pha Đin

Ta neo hồn giữa đèo lau phơ phất
Sương gió âm thầm cuồn cuộn dọc Pha Đin
Ai biết, con đường bên kia mép vực
Lưu giữ một thời trận mạc
Bước những đoàn quân thậm thịch vỗ mây ngàn

Cái chết rập rình giăng kín không gian
Bom đạn giặc! Đói! Và sốt rét
Vẫn chạm đỉnh trời, xe xé mù vượt dốc
Lòng yêu thương che gió núi mưa rừng

Pha Đin
Nơi trái tim so găng cùng sắt thép
Khát vọng tự do san bằng bạo tàn hủy diệt
Lưng trời xanh in cờ đỏ sao vàng.


Chiều Chi Lăng, em hát

Tóc mây bồng bềnh thả gió đường biên
Khăn áo trổ hương trầm vào điệu hát
Thông reo, thông reo, hòa âm vi vút
Bờ công sự trụi trần, quan họ trao duyên

Em gọi về chiều ải Bắc dải sông xanh
Nơi sông núi cập bờ thương bến nhớ
Đã đến đây rồi, người ơi người ở
Yêu dấu nghiêng che vành nón ba tầm

Bên cột mốc biên thùy toàn lính Chi Lăng
Những gương mặt phong sương áp vào nòng súng thép
Lặng lẽ gửi hồn về đêm trăng Kinh Bắc
Nghe núi Thiên Thai kết chạ với sông Cầu

Yêu nhau cởi áo trao nhau
Lúng liếng giăng thành, mắt người vương vấn
Chiều trôi trong miếng trầu cánh phượng
Màu áo lá lặng thầm xích lại phía rừng cây

Vắt qua câu ca
Sông lơ thơ chảy biếc tận chân trời
Lòng lính tựa bình yên vào lời thương đất nước
Em hóa vầng trăng hiền dịu giữa chiến hào.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)