Thơ của Nguyễn Ngọc Trìu

Thứ Năm, 29/08/2024 11:08

Chiều Vị Xuyên

Biết là ngọn gió Vị Xuyên
Còn tê tái thổi qua miền xót đau
Có người nằm lại vực sâu
Người thì khe đá xanh màu cỏ cây

Đến đây thì ở mãi đây
Giờ thành luỹ đá thành mây ngang trời
Quá nhiều mười chín đôi mươi
Tuổi trên bia mộ lạnh người mai sau

Nghĩa trang tận chốn địa đầu
Khang trang âu cũng bớt nhàu tân can?
Nén nhang rơi giọt giọt tàn
Khói hương thơm cả đại ngàn... thầm trôi

Nằm đây cũng trạc tuổi tôi
Bốn mươi năm trước phải rời thế gian
Người thân héo ruột héo gan
Xương tàn, đâu nắm xương tàn... lặng thinh

Chợt nghe bác cựu chiến binh
Dặn cô cháu gái thuyết minh nhớ lời
Đạn bom bớt kể đi thôi
Thêm tình đồng đội, thêm người xót nhau

Vị Xuyên sắp đổ mưa mau
Tri ân gửi lại, buồn đau theo về...


Tây Bắc

Bao nhiêu năm ta đi
Có để nhớ ta về
Bao nhiêu năm ta khuya
Bình minh người có đợi

Như sông chảy vòng quanh
Ta ôm miền xưa cũ
Ta đâu con đò nhỏ
neo bên bờ cỏ xanh

Ta đâu chiều lên khói
Nồng mái bếp nhà ai
Men rừng kề môi ấm
Chén rượu giờ còn say

Bao đường phố dễ quên
Lối mòn leo núi nhớ
Đèo Lũng Lô, Khau Phạ
Đám mây nào nhận quen

Ta như căn nhà vắng
Tối rồi thiếu ánh đèn
Tây Bắc cầm kỉ niệm
Châm từng ngọn sáng lên…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)