Mơ tiên
Đêm qua gió rước bà về
một con hạc trắng đường đê đứng chờ
Gốc trầu nhìn dấu chân mơ
bò ngang giếng cổ ngẩn ngơ như là
Gầu xanh múc cái thật thà
trăng non khất thực la đà ngọn cau
Khói trầm vương vít ngõ sau
hương sen vừa gióng nhiệm màu vào tôi
Mật thiền trong chiếc bình vôi
kệ kinh thắm đỏ trên môi “chùa nhà”.
Trên đồi Bến Tắt
Có một Trường Sơn nằm kề Bến Hải
hơn một vạn gái trai xuân sắc
xếp hàng tăm tắp
thức canh Tổ quốc
Tôi thấy:
trên đồi Bến Tắt
người mẹ lưng còng
tay cầm nắm nhang run run
thắp lên từng bia mộ
gọi thầm tên những đứa con
Đất nước tìm lại dáng hình
mẹ thành mẹ Anh hùng
tên con Tổ quốc ghi công
mà tiếng ru hời ngàn năm còn vọng
Những nấm mồ Trường Sơn
như từng trang nhật kí màu xanh
rì rầm
cất giọng ba miền.
Tôi thấy:
Gio Linh đất màu đỏ thắm
bay lên những làn khói trắng
mây chiều tóc mẹ bâng khuâng
đang nhủ thầm nhúm ruột mãi còn xanh.
VNQD