Thơ của Lê Hào

Thứ Năm, 28/09/2023 10:15

Một lần đi lạc

Ngày hôm ấy chúng ta đã chọn con đường đi săn mây
và nghĩ cuộc đời là săn tìm hạnh phúc

Người dẫn đường là bóng tối và cỏ gai
chỉ cho ta lối mòn miệng vực
toàn đá tai mèo giăng bẫy
trong màn đêm đầy ngộ nhận, chân anh rướm máu

Sự hư ảo của màn sương và bầy đom đóm
có thể khiến em buông tay
lẽ nào chúng ta lạc nhau vì lạc lòng lạc nẻo?

Trong le lói của trời sao
là những áng mây tựa vào nhau cùng bay
những trái tim tựa vào nhau cùng đập
và căn chòi ở lưng chừng núi đã nhận ra ta
bật sáng

Người gác rừng đem đến một ngọn lửa thiện lành
băng bó, an ủi
qua tia nắng của bình minh chúng ta tự mình tìm ra lối thoát.

Trên cánh đồng khắc khổ

Những mầm non mơn mởn
được ươm trên cánh đồng khắc khổ

Cụm rễ trắng ngần, là bàn chân khó nhọc
khẽ đi
trên hành trình mọc xanh bên kia núi

Buổi chiều, vài đám mây bay ngang cánh đồng
sà xuống…
một nỗi buồn va đập
rơi rơi, xói lở
niềm mơ đi lạc
xuôi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn ruộng cày

Ngày hôm sau thì nắng về
trổ đầy trên đám lá vàng hoe ướt đẫm
mặt trời dùng ngón tay của mình
xua đi những giọt buồn sót lại

Từ cánh đồng có muôn vạn bàn chân bé nhỏ
bước ra cùng ánh sáng của mùa xuân.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)