Biển chiều và em
Từng lớp sóng cồn lên đi qua và vỡ
tiếng còi tàu tắt lịm phía khơi xa
Soi đáy nước
tìm bóng mình trên cát mặn
sóng thủy triều - sóng xóa dấu chân xưa
Đừng hỏi vì sao em trở lại nơi này
câu trả lời đã không còn tồn tại
đêm biển vắng
một vì sao rơi mãi
khuất trong mưa trên nền nhạc bầu trời
Đừng nhìn em qua ô cửa sáng nay
lời yêu xưa mỏng bay như vệt khói
sóng đã cuốn
qua ngày mệt mỏi
nhoà vào chiều hóa những cơn mưa
Đã từng trong nhau đã từng như lửa
đã đau thương đến tàn tạ rỗng không
đã tàn đêm cấu cào cơn nghẹn nhớ
máu lòng tay rơi trên những ngón hồng
Đứng trước biển
vớt lên ngàn bọt sóng
cạn cơn đau biển xanh đến dịu dàng
Trong cằn cỗi sỏi khô và cát bỏng
nở tím chiều
bông cúc biển hương đưa.
VNQD