Thơ của Đinh Tiến Hải

Thứ Bảy, 23/09/2023 08:55

Biển chiều và em

Từng lớp sóng cồn lên đi qua và vỡ
tiếng còi tàu tắt lịm phía khơi xa

Soi đáy nước
tìm bóng mình trên cát mặn
sóng thủy triều - sóng xóa dấu chân xưa

Đừng hỏi vì sao em trở lại nơi này
câu trả lời đã không còn tồn tại
đêm biển vắng
một vì sao rơi mãi
khuất trong mưa trên nền nhạc bầu trời

Đừng nhìn em qua ô cửa sáng nay
lời yêu xưa mỏng bay như vệt khói
sóng đã cuốn
qua ngày mệt mỏi
nhoà vào chiều hóa những cơn mưa

Đã từng trong nhau đã từng như lửa
đã đau thương đến tàn tạ rỗng không
đã tàn đêm cấu cào cơn nghẹn nhớ
máu lòng tay rơi trên những ngón hồng

Đứng trước biển
vớt lên ngàn bọt sóng
cạn cơn đau biển xanh đến dịu dàng

Trong cằn cỗi sỏi khô và cát bỏng
nở tím chiều
bông cúc biển hương đưa.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)