Thơ của Lê Nguyệt Minh

Thứ Tư, 13/09/2023 15:06

Người về núi đồi rồi

Người về núi đồi rồi
Xin giữ giùm tôi một thoáng chân mây
Cỏ xanh rồi cỏ tắt
Ngày nắng trên tay thoai thoải gì đây?

Em ba mươi chân vẫn nuột nà
Đi vài bước nhân gian nhẫn nại
Những thác ghềnh chảy trôi hết cả
Cúi xuống hồn nhiên, bất chợt bao la

Ngày nhẹ tênh, ý nghĩ mọc thêm hoa
Cây gửi những ưu tư từ mẹ
Cho con đồng xa cho con bãi vắng
Mượn tháng năm sửa nốt phía mình.

Có một chiều

Có một chiều một cơn ngái ngủ
Từ mười năm vô cớ hiện về
Anh thèm mặc áo ca rô, đi tìm sông Hồng
Sông vẫn đây, em giờ ở đâu?

Có một chiều, lẫn lạc với lo âu
Không phân định được hồn nhiên và vất vả
Cứ đan cài vào nhau, làm anh hối hả
Với giằng co cơm áo lẫn mộng mơ

Anh lại ca rô, áo khoác núi đồi
Đi lạc với hoa vàng, phù sa bát ngát
Sơ sểnh lạc đường, phố cổ đã hiện ra

Anh đã già hay em còn trẻ?
Hai ta là nơi vuông góc thật thà.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)