Trên lối
Chỉ còn một lối này cho ước mộng nhỏ nhoi
ngày xuống đầy hơi ẩm
hoa đậu thơm rìa đất
mặt trời rét run lên
Chỉ một lối này cho đôi mắt đã quen
em mở cửa chờ nghe tiếng lá
ta
ngày mãi vậy
không gì ngoài những mùa xa
Ráng đỏ những lần thấy ta loay hoay
giằng lấy từ đâu một nỗi buồn rất thật
con đường dài mà hẹp
chiều mấy chốc vầng dương
Phố về
võng buồn dốc nhỏ ngẩng lên
bụi đỏ quen hơi
những trập trùng thắt lịm.
Ngày bỗng sương mù
Như mùa đông đột khởi
sáng nay đi giữa mơ hồ
sương trần ngang ngực
ta thuộc về một phế tích
nền móng đã xưa
Sương um cây rừng xa mơ
cái nhìn chạm trời không giấu nổi
mây cồn cào dáng núi
buốt tựa đêm vít cần
chưa uống được cùng nhau
May mà trời bỗng sương mù
ríu bàn chân
cao nguyên một đời đi tìm lời ru
mặt trời kiêu bạc
Lành lạnh sương
bện vào mê mải
đợi giấc trưa cơn nắng ngây người.
VNQD