Thơ của Lữ Hồng

Thứ Năm, 10/10/2024 15:00

Trên lối

Chỉ còn một lối này cho ước mộng nhỏ nhoi
ngày xuống đầy hơi ẩm
hoa đậu thơm rìa đất
mặt trời rét run lên

Chỉ một lối này cho đôi mắt đã quen
em mở cửa chờ nghe tiếng lá
ta
ngày mãi vậy
không gì ngoài những mùa xa

Ráng đỏ những lần thấy ta loay hoay
giằng lấy từ đâu một nỗi buồn rất thật
con đường dài mà hẹp
chiều mấy chốc vầng dương

Phố về
võng buồn dốc nhỏ ngẩng lên
bụi đỏ quen hơi
những trập trùng thắt lịm.

Ngày bỗng sương mù

Như mùa đông đột khởi
sáng nay đi giữa mơ hồ
sương trần ngang ngực
ta thuộc về một phế tích
nền móng đã xưa

Sương um cây rừng xa mơ
cái nhìn chạm trời không giấu nổi
mây cồn cào dáng núi
buốt tựa đêm vít cần
chưa uống được cùng nhau

May mà trời bỗng sương mù
ríu bàn chân
cao nguyên một đời đi tìm lời ru
mặt trời kiêu bạc

Lành lạnh sương
bện vào mê mải
đợi giấc trưa cơn nắng ngây người.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)