Môi em bay theo chiều gió nói
Gió rơi lơi lả những lời
hướng sao tôi băng qua những ngọn đồi mi mắt
khóc ướt nỗi buồn
sầu muộn đánh rơi
Rơi đêm trong lá
rơi ngã trong thơ
rơi bầy bầy tôi
xuống một nơi này
Bỏ quên tôi sầu muộn
uống hết vì sao chôn chân ngọn gió
uống hết mắt ngắm nhìn làn mây bay sau màn sương nỗi nhớ
bỏ hết những bơ vơ quanh mỗi chỗ ngồi
Mỗi lần đứng dậy
già thêm một cây bàng trút lá
một cây thông tróc rễ
một ngọn đồi thay hình đổi dáng
một ánh sao đầu thai làm một mình ánh trăng
Đến nói với em những lời cuối cùng
như hồn tôi cũng bắt đầu bứng những chiếc rễ này đi xa
ngày ta gặp gỡ
đã sẵn những năm trời chia li.
Bé bỏng
Êm như làn da của đàn cừu
còn bé bỏng bên những đồng cỏ trắng
Chúng mình lạc lõng mà lại lấp lánh lấp lánh
sao đêm trôi chầm chậm từ từ
tôi ước mình có thể bay lên
xa hơn xa hơn
để đến được nơi chúng mình gặp lại
Từ bao giờ chỉ để sống
con người không cần tới những làn mây trắng
cả bầu trời cùng những tinh cầu lấp lánh
Mình cũng sẽ như họ cũng sẽ không còn là mình
như thế nữa sao?
Đêm là người bạn thanh sạch
Đêm trong vườn tối
tôi không thấy lối của bàn chân mình
"ai đó sẽ nói tôi yêu ai đó…"
dễ dàng như lối chân của mặt trăng
lúc tôi ngước nhìn
nơi vườn khuya một ảnh hình
Hòn đá này một mình
lúc mưa trong vườn tình tan ra
không ai thấy nước gạn trút
đã làm hết thảy thay da đổi thịt thế nào
Thời gian là một người bạn đường đáng kính
số năm mà hòn đá đã tồn tại
để những người tìm thấy tình yêu
lại được nằm cạnh nhau
trong một đêm tưởng chừng như thật ngắn ngủi
tất cả chúng ta đều nợ hòn đá
một kiếp cỏ dại
bên lửa khô
Bởi giây phút này dù bị cháy đen
củi trong hồn tôi
cũng không ngừng thấy thèm được dâng tới
vườn yêu cuộc đời
bên ngọn lửa đã cháy xong xuôi
tôi ngồi hát
và không ngừng bị nhóm lại
cho ngọn lửa thêm hoen
Ý chí muốn viết lại đời mình
như những đốm sáng trong khoảng không
cần điền ô trống
Tôi đã lấy lại được sự tưởng tượng
từ tình yêu tràn trề
không còn thấy hơi trong ngực mình bị ngắt quãng
bởi những cơn đau
Hồn tôi được lấp đầy mọi chỗ
còn trống bởi vì những bước chân
đã không còn ngại
đi những lối ngân nga trước những con mắt
của loài thú ăn đêm
Nàng là ai
chỉ là một ảo vọng
tình yêu tôi dành cho nàng có thật không?
VNQD