Thơ của Trần Ngọc Khánh Dư

Thứ Bảy, 04/11/2023 10:50

Dưới gốc đại già

Trong chiêm bao ban tối
ta thấy ta bên hiên nhà tiếc nuối
nhặt những bông đại già

Chờ đợi…
mùa yêu sau chẳng bao giờ tới
ta chỉ thấy mình ta với những nỗi niềm riêng

Dưới gốc đại già bên ngôi nhà cổ tích
những nụ hoa rơi trên nền rêu phủ
những nụ hoa như vòng xoay vũ trụ
khát vọng được bay lên như cánh chim trời

Ta tái sinh ta hay chỉ cuộc dạo chơi
tìm về bản thể
ta thương mình như thế
lại tự làm mình đau!

Dưới gốc đại già năm tháng đã úa màu
sắc hương càng thắm
ta say hương mê đắm
một mối nhân duyên như số phận an bài

Ta thấy người khoan thai
ta thấy ta khấp khởi

Vị quân vương vừa tới
cởi bỏ long bào để tái sinh ta

Dưới gốc đại già
con chim nhỏ hát ca!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)