Những cơn mơ
Xưa
Mỗi lần giỗ cha
Mẹ tôi lại kể những cơn mơ
Cha về
áo chùng khăn xếp
chân đi giày, tay ôm tráp
Với nhiều đồng sự chân thô
Người mang súng, ba lô
Người dao găm, mã tấu
Áo quần bê bết máu
Qua nhà rồi lặng lẽ đi ngay...
Những năm cháo khoai chăn cói
Họ vẫn về
Như muốn nói gì
Rồi lại lặng lẽ đi
Sau này mỗi lần giỗ cha
Anh tôi có những cơn mơ
Cha về
giày vẹt mòn ướt sũng
đồng sự dần thưa vắng
Không ai nói gì
Nhìn lên tường trống
Như muốn nói gì
Rồi lại lặng lẽ đi…
Năm nay giỗ cha
Cháu tôi kể
Ông về một mình
không giày không mũ
mở tráp lấy trang giấy cũ
Rồi chỉ lên tường…
Cháu hỏi ông
Cháu gọi ông
Ông lại đi
không nói
Tôi nhìn lên tường trống trải
Nơi ấy đang chờ
Tấm bằng Liệt sĩ - Tổ quốc ghi công?
Gửi con
Vườn nhà mình có hàng cây xum xuê
Cứ vào mùa xuân chim lại về xây tổ
Có cả bầy chim cánh đỏ
Vui vui và xinh xinh…
Chăm từng ngày cho cây lớn lên
Như hẹn trước chim quàng khăn lại đến
Ôi! Đốm lửa ấm nồng ngày rét đậm
Ôi! Ánh sao lấp lánh những đêm buồn
Nay đã xa rồi ngày ấy, mảnh vườn
Những đốm lửa hồng con hằng ấp ủ
Những ánh lung linh con hằng gìn giữ
Và cả ngọt ngào hương cây
Cha mong con khôn lớn từng ngày
Nhưng mãi là chim quàng khăn đỏ
Không quên được mùa xuân - nơi xây tổ
Cho dù con ở đâu…
VNQD