Viết tiếp bài ca
Chút hương thầm mắc cài vào gai gió
ngân ngấn bờ đê chỗ ta ngồi năm xưa
trăng thánh thiện tỏa tàu cau che bóng
thời gian như hơi may trôi theo đợt sang mùa
Năm xưa
gầy như bát canh rau trong hầm tối
cả nhà ta lấm lem với những loạt bom rơi
mẹ thao thức chở che từng mạch gân của đất
sợ nứt toác trong khuya những mảnh sét trời
Ta lớn lên
đón thanh bình từ bờ đê ngăn lũ
không còn thấy cháy sém con ngựa sắt hàng ngày bay rát tai
không còn cảnh cha lén về giữa khuya
chỉ hai mắt sáng làm con giật mình khóc thét
vượt qua những bão tố chông gai
để con được vạm vỡ hình hài
Lịch sử lại được viết bằng những bài ca những lời thơ
không còn mùi thuốc súng
những rặng tre không hóa thành mũi chông
bình minh không còn mọc lên trong khắc khoải
tự do năm tháng tươi hồng!
Tranh của họa sĩ Mai Văn Kế.
Người lính
Năm một chín bảy hai
cha ghi tên mình vào quân ngũ
Trị Thiên khói lửa
Hiền Lương ngăn cách đôi bờ
Ngày tháng chiến chinh
thương những thân cò
đôi cánh chẳng khi nào biết trời xanh gió biếc
len lỏi giữa tiếng súng
dập vùi dưới làn mưa bom
chúng lớn lên
với niềm tin yêu mãnh liệt
Những trận sốt rét
lá rừng ủ ấm bao phen
sỏi đá dưới chân
mềm tan nơi núi cao vực thẳm
cả dân tộc băng mình trong trận chiến
máu xương sá gì
Những khoảng rừng hoang vu
những con khe huyền bí
vọng tiếng ai thưa
thúc giục bước chân người lính
Đất nước hôm nay đã đẹp dường kia
những gian lao không cần phục dựng
những người lính không muốn mình hóa tượng
giữa cao xanh vẫn luôn mỉm miệng cười.
VNQD