Thơ của Nguyễn Thị Kim Tuyến

Chủ Nhật, 26/01/2025 12:09
Cúi mình xuống lượm hột cơm rơi
 
Tôi đi gặp đồng bào tôi
những gương mặt đăm chiêu gầy gò cũ kĩ
những câu chuyện nghe bao nhiêu lần chưa thôi nghĩ
có câu hỏi tưởng như tôi đã tìm câu trả lời bằng nửa đời tôi
 
Những câu chuyện từ bờ mương luống liếp buồn vui
những con đường cần lối ra bước chân dập dồn mải miết
từng khi muốn đi về phía trước
mà quên bắt đầu từ nơi này
 
Đồng bào vẫn tin tôi một kẻ đi giày
đang ngồi trước những người đeo dép
ông lão khòm lưng da mồi thích đi chân đất
từng dạy tôi ngẩng đầu quên thua thiệt nhỏ nhoi
 
Tôi ngồi trước đồng bào tôi
vắn vo cốt cho vừa khoảng cách
những người quanh năm quen lặn ngụp trong ruộng vườn bùn đất
dạy tôi sửa mình ngồi theo cách của kẻ chịu ơn
 
Tôi từng gặp đồng bào tôi theo cách đến hẹn lại lên
ngán ngẩm sáo mòn sờn chai ơ thờ nhạt nhẽo
nỗi đau mùa màng buộc tôi bỏ đi những định kì bạc bẽo
vo vội ống quần bước xuống cánh đồng chằng néo lại giấc mơ!
 
Điệp khúc đói no oằn lưng cây bắp trổ cờ
lòng người có lúc xác xao như gió đùa bờ lau sậy
đã bao nhiêu lần tôi chỉ nhìn mà không thấy
ông lão da mồi vấn lại chiếc khăn rằn, nhắc tôi nhớ mình
từng uống nước đồng, mà lớn nhờ những hột lúa ma…
 
Tôi ngồi giữa những mẹ những dì những chú những cha
người dạy tôi cách cúi đầu như bông lúa chín
đôi khi tôi cúi đầu kìm nín
bởi sợ mình không còn xứng nhận thêm nữa những bao dung
 
Bởi câu trả lời còn quanh quẩn mông lung
người kể tôi hay giờ không thể nhìn trăng đoán rầy nhìn trời đoán nước
ai từng nghe câu chuyện mồ hôi mà chảy ngược
khi người nông dân đong mùa màng thất bát những ước ao...
 
Đất bám phận người người rời đất đi đâu
câu hỏi dài sâu hơn vết chân chim rám màu khốn khó
cha tôi
ông lão khăn rằn khòm lưng
dạy tôi bắt đầu từ một điều bé nhỏ
cúi xuống chân mình
lượm hột cơm rơi
 
Những câu trả lời tôi phải đi tìm bằng cả cuộc đời tôi...
 
Những người lính ở
nghĩa trang biên giới Tam Nông
 
Nơi này gần biên giới
nằm đây nghe mùi gió đồng
thấy trời bên kia lồng lộng
cỏ cây nghe người này người kia kể chuyện
muốn về với mẹ
mỗi đứa phải chờ đợi bao nhiêu năm…
 
Người quản trang một chân
lưng gồng xe đạp cũ
chiếc áo lính bạc nhàu
vòng quanh châm đốm lửa
ha hả rằng thịt da bỏ bên kia một nửa
cho thằng bạn còn nằm ở đó đỡ tủi thân
 
Người lính già
sờn chai vết chiến chinh
đón đồng đội về
trầm ngâm day dứt
ngắt quãng giọng đục khàn
chửi người nằm trong đất
ai cho chúng mầy trẻ hoài
cứ hăm mốt hăm hai
chờ được tụi bây
thì tao đã già
thì mắt đã mờ
 
Dưới bóng tượng đài
người lính trẻ mang quân hàm xanh
người lính già quân phục cỏ úa
đồng đội khoác lên mình lá cờ màu đỏ
nước mắt người lính già
nụ cười người lính trẻ
chàng trai hồn nhiên ôm vai cha thỏ thẻ
rằng nếu có một ngày biên giới không còn bình yên
anh sẽ tự nguyện
là một trong những người đầu tiên
nằm xuống
 
Nơi này là đầu sóng
bên đây nghe mùi gió đồng
bên này nhìn về cột mốc
sương khói đùa nhẹ bâng
 
Người lính già cúi mình
người lính trẻ cúi mình
chiều cúi hoàng hôn
lên mộ phần người đồng đội không tên
 
Nơi này lồng lộng gió
nằm đây nghe mùi đất mẹ thênh thênh…
 
Tình yêu ở Trường Sa
 
Biển dạy em cách
bồng bềnh tóc
bồng bềnh mây
bồng bềnh những bước đi
bồng bềnh nốt nhạc
ngồi nghe anh hát
có xa đâu
mà nỗi nhớ đã bồng bềnh trong hương biển
chiều nay
 
Anh dạy em say
say nắng
say gió
say trời
say người ở đảo
có một điều muốn tỏ
biển và anh ai mênh mông hơn?
 
Anh kể em nghe
máu từng đổ nơi đây nên chân cứng đá sờn
biển có lúc dịu dàng lúc bão giông
nhưng lòng người trước sau muôn trùng son sắt
da anh màu mật
áo anh thì trắng
mồ hôi ấm mặn
lòng em thì... thương!
 
Em cứ hỏi mình
biển và anh ai mênh mông hơn?
biển và anh ai mênh mông hơn?
 
Ở nơi này hòn đá nhỏ cũng hoá thiêng liêng
tình yêu giản đơn trong líu ríu tiếng gà, giàn khổ qua kết trái
tình yêu cũng bao la như biển khơi chẳng thấy đâu bờ bãi
từ trái tim anh đỏ cháy màu cờ!
 
Em nhìn anh xao xuyến luống mười giờ
nắng lấp loá thành thơ
sóng rì rào kết nhạc
em ra Trường Sa làm gì?
chỉ để ngồi nghe anh hát
khúc tình ca yêu Tổ quốc muôn lời...
 
Trên đầu sóng sáng nay em lại thấy nụ cười
xanh rực hòn đảo nhỏ
vững chãi hiên ngang
nhà anh đứng đó
em về mang thương nhớ về theo...
 
Mai về rồi
thương nhớ lắm Trường Sa ơi!
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)