Thơ của Nguyễn Thụy Anh

Thứ Ba, 16/05/2023 08:24

Nghĩ bên con mèo

Một nỗi buồn mềm mại thế
Uốn mình theo sống lưng duyên dáng của con mèo
Rồi nằm lại nơi nào trong tôi

Có thể là bàn tay, ngón rời rạc di trên màn hình phím ảo
Tìm một câu tả thực
Về một ngày nắng gió đã qua

Có thể là lồng ngực
Đang bật một cơn ho sâu như một lời trách xa
Khô khốc
Nghe xước xót mỗi lần nuốt xuống
Như nuốt những năm trôi...

Có thể ở tiếng vọng cười vẫn còn lanh lảnh
Bay lên cao chạm vào mưa mà rơi rũ xuống
Đêm về im như chưa từng biết nói
Im lâu quên cả giọng mình.


Vẫn hoa

Đã đau xót nỗi xuân nhiều ngày trước
Sao hôm nay mới thấm mệt rã rời
Cánh gấp nếp mong manh ý nghĩ
Chưa kịp mở lời lá rũ buông xuôi

Ta không hiểu ta, như chưa từng sống
Ta không hiểu nhau, càng cố hiểu càng xa
Ta không biết từ đâu nắng lạ
Lộc non non hoa bỡ ngỡ vội xuân già!

Cánh hoa khép vẫn hồng như thoảng nhớ
Môi khát khô vẫn mơ thoáng mưa phùn
Dẫu tơi tả vẫn làm say ong bướm
Nghiến chặt răng nở đến tận cùng.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)