Cỏ thơm
Nghĩa trang tháng bảy khói sương
Muôn ngàn ngọn cỏ tỏa hương giữa trời
Bao nhiêu cỏ bấy nhiêu đời
Nhắn gì mà cứ xanh rời rợi xanh
Cỏ hay là bác, là anh
Trộn xương, hoà máu làm thành nước non?
Đá kia nước chảy cũng mòn
Nghĩa trang mưa nắng cỏ còn thiên thu
Tôi nghe có tiếng cỏ ru
Rì rầm trong gió ngỡ như rất gần
Lời ru hay nỗi thương thầm
Phía làng mẹ đứng tần ngần đợi mong?
Cỏ xanh thơm đến mênh mông
Tôi ngồi với cỏ thấy lòng ấm lên
Cỏ thơm như vạn ngôi đền
Giữ gìn cho đất một miền yêu thương
Nghĩa trang tháng bảy khói sương
Ai về có thấy dậy hương đất này?
Xin nâng thật nhẹ gót giày
Lắng nghe hồn cỏ thơm bay giữa đời.
Mẹ về
Đêm qua con thấy mẹ về
Bàn chân tất tả ngõ quê cuối chiều
Nắng tà in dáng mẹ xiêu
Khoảng sân mẹ đứng rất nhiều khói sương
Cây vườn bất chợt dâng hương
Lá hoa níu vạt áo vương mùi trầu
Mấy năm mẹ đã ở đâu
Để khô héo cả hàng cau góc vườn
Tóc gầy thêm những sợi buồn
Mắt sâu thêm trũng, áo sờn thêm phai
Mẹ đi suốt tháng năm dài
Căn nhà thiếu mẹ gió mài mọt đêm
Mẹ ngồi im lặng bên thềm
Lại khâu áo cũ, lại têm lá vàng
Miếng trầu lại thắm hồn làng
Mẹ cười nắng thắp dịu dàng lên môi
Nhìn con chẳng nói một lời
Rồi trong bóng xế mẹ rời chân xa
Giật mình thức giấc canh ba
Chỉ con ngồi với tiếng gà dầm mưa…
VNQD