Một chuyến đi
Nhớ em, liệt sĩ Phạm Duy Viên
Nhớ chiều xưa ấy tiễn em đi
Gió bấc mưa phùn rét tái tê
Em hẹn ba năm rồi trở lại
Ngờ đâu từ ấy biệt không về…
Năm ấy em vừa tuổi hai mươi
Mắt sáng, răng hô, lại thích cười
Chị cứ trêu hoài: “Răng xấu thế
Chắc là con gái nó chê thôi!”
Chị vẫn đêm ngày dõi bước em
Ninh Bình, Thanh Hóa, lại Tây Nguyên
Được tin em đã vào Sông Bé
Trinh sát, em đi khắp mọi miền…
Thương em ngã xuống tuổi hai mươi
Mới chỉ quen đời lính, thế thôi
Có lẽ chưa cầm tay bạn gái
(Bao chàng trai trẻ giống em tôi)
Chị đến tìm em ở Bình Dương
Cao su lá đỏ ngập bên đường
Ngã ba Bố Lá tàn thu rớt
Em ở nơi nào? Vắng khói hương!
Hai ngả âm dương giờ cách biệt
Linh thiêng em hãy hiện về đây
Cầm tay dắt chị đi tìm mộ
Con lạy trời cao, lạy đất dày!
Cho con tìm thấy mộ em con
Dẫu chỉ mang về một nắm xương
Em sẽ ấm trong vòng tay mẹ
Trên đồng xanh lúa, đất quê hương
Đã mòn thao thức, tràn đêm trắng
Nén nhang ai đốt, lạnh thiên đường
Chiều ấy tiễn em, chiều vĩnh biệt
Để bao chiều đau nỗi hoài thương
Màu tím loang loang, nắng tắt rồi
Hình như… sâu thẳm đáy hồn tôi
Từ trong đất cát em vừa dậy
Mắt sáng, răng hô, miệng vẫn cười.
VNQD