Chùm thơ dự thi của tác giả Nghiêm Huyền Vũ

Thứ Tư, 15/09/2021 10:20

Cát trắng

Những tháng ngày cát trắng đến mai sau
sông đã chảy hết lòng sông đã cạn
cây đã sống hết mình cây trụi tán
ngửa bàn tay dưới nắng thẳm trời xanh

Những tháng ngày em sống với anh
đã xanh hết một thời tuổi trẻ
mòn mỏi cháy ngọn đèn lặng lẽ
trong mắt dần xa vắng buồn vui

Sông đã từng dòng nước trôi xuôi
giấu nỗi lòng ngổn ngang sỏi đá
em đã từng miệng cười một nửa
chia sẻ điều an ủi cùng nhau

Lời giã từ xin nói với trời cao
em bước đi trộn nắng vào trong cát
bóng không đủ che bàn chân khô khát
khi vòm cây xơ xác ở trên đầu

Những tháng ngày cát trắng đến mai sau...

Nỗi buồn và lửa

Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?

Không như lửa
cháy củi than
cháy những cánh rừng
cháy những thảo nguyên
cháy những địa tầng triệu năm hóa thạch…
cháy đến ngày mặt trời lụi tắt

Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?

Không như lửa
ủ trong rơm trong trấu
ủ trong đá trong cây
ủ trong sấm sét
ủ trong những va chạm hãi hùng
hành tinh và thiên thạch

Làm sao có thể thắp một nỗi buồn?

Khi lòng xa vắng
khi lòng trống trơn
khi những thất vọng hóa thành vô vọng
biết lấy gì để có thể thắp lên
dẫu chỉ nỗi buồn…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)