Gửi hồn cho lụa
Vẽ đời tằm trên vải lụa
Đêm con kén bay về nương dâu
Cục cằn cục cựa
Rút ruột cho tơ
Bỏ lại bờ bãi một khúc dân ca
Câu hát hò khoan của người xứ Quảng
Buồn như mưa tháng tám
Vần vũ nửa vầng trăng
Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng(1) ...
Tôi vẽ chiếc nôi ru hời đời tằm
Vẽ gió Thu Bồn, bàn tay núi Chúa
Vàng đất phù sa, xanh xanh ngọn lúa
Đỏ mặt trời, tim tím chiều hôm…
Thơm thơm ngọn gió nồm
Ôm da thịt người thương
Trên vai gầy quẩy gánh
Trên nõn nà mĩ nhân
Phác thảo dọc ngang sông núi chập chùng
Mượn miếng trầu vừa đỏ
Cho đời lụa lên ngôi
Tôi xin ánh sáng mặt trời
Thắp bình minh cánh đồng sáng tối
Tôi dằn vặt tôi
Trước chiều sương khói
Như ngư phủ ra khơi
Như con tằm tìm nơi kéo kén.
--------
1. Câu ca về địa danh Hòn Kẽm Đá Dừng ở Quảng Nam.
Gió
Gió từ sông thổi lên
Tan vào bờ tre ruộng lúa
Chị rút rơm nhóm lửa
Rặt mùi bùn trên áo hạt cơm
Lau cái nắng hun vàng hạt thóc
Thả khói lên vời vợi quê nhà
Gió từ sông thổi lên
Lặn vào nải chuối buồng cau
Cho gừng cay, muối mặn, trầu xanh…
Mẹ ngồi hóa tượng với ca dao
Bên bờ ao nước chảy
Em có nghe
Câu hát dân ca mọc trên cánh đồng lúa nước
Gió từ sông thổi lên
Trăng đung đưa đêm vàng sóng sánh
Gió lên men giếng nước đầu làng
Em múc cho ta một gàu nhân nghĩa
Để gội rửa bụi đất thị thành
Tắm tẩy trần với gió từ sông.
VNQD