Cát hành
Em miền Trung eo thon cát duỗi dài sóng lượn
Ăn nắng trời uống ánh trăng và thở ra sóng biển…
Anh đã thấy nơi mình tìm đến
Những đồi cát trắng những ngực cát hồng
Thốt nhiên làm biến dạng cả trời xanh
Trên cát không có đường
Gió thổi bay dấu chân người đi trước
Tiến một bước cát rộng thêm ngàn bước
Nếu dừng lại sẽ mãi chìm trong cát
Một đời người đời cát lặn vào nhau
Trên cát trụi trần nắng rang gió đốt
Đâu mồ hôi cát đâu mồ hôi người
Đâu máu cát đâu máu người trộn lẫn
Sâu trong cát những rì rầm năm tháng
Hồn đất đai lan chảy không ngừng
Trải qua ngàn năm, vạn năm…
Cát vẫn cát mà xương rồng thành thanh long dịu mát
Bụi cây hoang nở hoa thơm trái ngọt
Cát trụi trần thành quê hương đất nước
Cát rời bờ hóa đảo phía khơi xa…
Ngàn năm đi qua, ngàn năm đi qua
Qua đời cát qua đời người nghiệt ngã
Những bụi lá kim chụm nhau thành bóng cả
Người đi cát đi mở lối tri âm
Đường cát đường người mọc từ những bàn chân!
VNQD