Trên bến đá sông Kỳ Cùng
Tôi đến Kỳ Cùng
Dòng sông nơi tận cùng biên ải
Khởi từ phương Nam ngược lên phương Bắc
Nước chậm rãi chảy tràn lịch sử
Trên bến Đá tôi hỏi con rùa đá
Đã ngàn năm mi phủ phục ở đây
Mòn vẹt tấm lưng trụi trần bước chân người đi sứ
Bến Đá xa xưa còn lưu giữ dấu giày
Hỏi bến Đá rùa xưa có ứa rơi nước mắt
Khi Nguyễn Trãi tiễn cha cúi mặt trở về gạt lệ xuống sông
Gió thổi lạnh miền biên ải
Sóng Kỳ Cùng nhen ngọn lửa soi sáng Cáo Bình Ngô
Trên bến Đá tôi hỏi con rùa đá
Máu của mi có đọng trong sóng sông
Lúc thủ cấp sứ thần Giang Văn Minh được đưa về cố quốc
Sông buông tiếng thở dài
Gió chiều hun hút lạnh
Nghĩ gì rùa đá lặng im
Lịch sử đã bao lần sang trang
Máu giặc chảy tràn, bờ sông phơi xương trắng
Chớp mắt đời người đã ngàn năm
Kỳ Cùng miên man mắt sóng
Ngàn năm sau nữa
Chảy đâu sông ơi!
VNQD