TRẦN VÕ THÀNH VĂN
Sinh năm 1986
Quê quán: Bình Định
Hiện sống và làm việc tại
thành phố Hồ Chí Minh
Đã xuất bản:
Quen và Lạ, Nxb Hội Nhà văn, 2015
“Thơ như một cách định nghĩa chân thực với cảm xúc riêng, một hành trình tự thân và tự nhiên. Nhưng, không có nghĩa là thơ chỉ viết cho riêng mình mà tôi luôn mong mỏi thơ nói được và đồng điệu với bao tâm hồn khác.”
Ra đi, những cánh buồm
Khi cánh buồm bay lên từ cát trắng
em bảo tôi về mặc niệm những dòng sông
mặc niệm những nụ hôn đang trôi qua bến cảng ngày buồn
ngày buồn xanh xao bọt nước
ở đó, tình yêu của chúng ta được ca ngợi vĩnh hằng
Khi cơn mê lặng lẽ cúi đầu
giữa anh và em và cánh buồm trăng ngụ ngôn vết thương lòng biển cả
trăm năm vỡ mặn môi
dòng sông bỏ mặc chúng ta rồi
Khi cột nước im lìm ngụy biện
gấp gáp mái đầu tóc ướt đêm sâu
em bảo tôi về vĩ thanh câu hẹn cũ
chỉ thấy trăng trôi trên chiếc bóng đương rằm
Và chỉ thấy cánh buồm bay lên từ cát trắng
những ngày quê quán buồn tênh
em dặn dò điều chi, tôi chẳng còn nhớ nữa
tình yêu như cột nước phía xa mù.
Ngụ ngôn mùa đông
Tách biệt với buổi chiều hoang vắng
tiếng chim thầm thì xanh
những mảnh vụn hoàn lưu khoanh vùng hơi thở hồ sương
ngụ ngôn về một loài ngôn ngữ
lấp lánh đôi mắt của rừng
những vì sao ẩn cư hốc tối
thổn thức bơi qua giấc mơ con chuồn cánh mỏng
như trăm năm
như nghìn năm
tìm kiếm tương lai trong bí mật bầu trời
chúng ta đánh rớt bóng mình bên bờ cỏ dại
bao la lãng quên
mùa đông âm thầm hoa nở
trên từng cánh băng trôi
tiếng chim sẽ hót qua lời cầu nguyện đám tro tàn
mặt trời sẽ bay qua những cánh rừng không hề cây cỏ
buổi chiều ngồi rửa tay bên mép mây tiền sử
mùa đông mất cắp một mùi hương.
Mùa gieo hạt
Mùa tôi sẽ về gieo hạt trong đôi mắt em
những mầm xanh từ đất
những tinh khôi từ trời
một trăm năm một nghìn năm miệt mài mây trắng
tôi hứng bóng mình trên ngón nhụy hương…
rồi mê đắm rồi hình dung mãi mãi
mùa neo tôi một phím mi thơ
này em vời vợi
này tình lên xanh
này nâu nâu đất cũ
kìa mắt em, một trăm năm một ngàn năm
cần mẫn nụ mầm
mây trắng ru tôi trong mơ ước đời mình
những sớm mai thuần khiết
những chiều tàn đổi ngôi
một phím mi thơ, xanh suốt kiếp người
VNQD