Mộ đồng
Cánh đồng người ngủ vào quê
Bốn mùa xanh với bốn bề cỏ hoa
Tiếng gì nhè nhẹ đằng xa
Bước chân ai tháo nước qua ruộng cằn
Có nghe được giữa xa gần?
Còn chăng đón những ân cần đời sau?
Chắc thôi trông nữa bể dâu!
Người nằm đã khuất khỏi màu phù du…
Mà sao trông khói mây mù
Lòng tôi cứ tưởng dường như vẫn còn…
Hình như thật có linh hồn
Là lời gieo xuống đất còn xanh tươi
Mang mang nhân thế ngược xuôi
Người đi sống ở lẽ đời thiết tha
Yêu mầm thương nụ chăm hoa
Nâng niu lấy để nở ra trái lành
Thấm trong nhân nghĩa mà thành
Tên người tiếp nối để xanh vô cùng
Đứng đây tôi lẫn cỏ đồng
Như là ai nhủ từ trong lúa vàng
Ảo huyền thiên địa mơ màng
Nghe mà nói tiếng trần gian muôn đời.
Xuất hành mùa
Từ trong dấu hiệu ngày xuân
Tôi nghe hè đã ở gần quanh đây
Khô hơn hơi ẩm lòng tay
Rụng từng nắm lá gợi ngày gió lên
Như đường mưa sắp gọi tên
Bước chân vần vũ những miền biển xa
Ngẫm trong năm tháng vừa qua
Những gương mặt mới hiện ra không ngừng
Là trên cõi thế vô cùng
Hồn người đã trú ẩn trong núi đồi
Xuất hành vạn nẻo trên đời
Chính là thấy lại phần người hoang sơ
Tôi nghe mùa chuyển ngây thơ
Cứ tuần tự mới như vừa khởi sinh
Giản đơn một lẽ huyền minh
Hiểu ra tôi sắp chuyển thành gió thu
Thổi sang lành lạnh sương mù
Không ngừng bước đến để `như nụ mầm.
VNQD