Bình yên lạ lẫm
Ngồi đọc những dòng chữ, lướt đi, chẳng khước từ
Ngồi đo cuộc sống, vốc tay trống không
Nghe âm âm, ấm nóng gợi khơi
Góc rừng âm u, cánh hoa khép vội, mùa chờ
Phía bên kia giấc ngủ
Đã lặng thầm nhớ nhung
Chỉ là viết ra mà thôi
Chỉ là hân hoan thấy người trở về từ hình dung
Những mùa xốn xang mưa nắng
Những ý nghĩ cứ mới thêm, vịn vào neo giữ
Xúc cảm không còn là trái táo xanh
Lúc lỉu từng chùm suy tư
Rụng vào đêm tối
Sự vô vọng dừng lại
Hạnh phúc xóa dần phút giây qua, xóa dần tháng năm, xóa dần
sự trỗi dậy của vô vàn âu lo, bất an có thực
Hãy nói với em
Anh ở đó
Chưa bao giờ chia xa, giấc ngủ vỗ về chìm sâu
Mộng mị bình yên...
Va đập
Va đập vào tôi những buổi chiều
Màu sắc, mùi vị và đôi mắt anh
Ngược đường gió anh không kịp nhìn thấy
Những vụn phố và bài thơ tiếp nối nghĩ suy về anh
Từng ngày qua ngày
Va đập vào tôi những cơn mơ có anh
Niềm an ủi thức dậy
Biết phải sống ra sao khi chưa kịp định hình
Hạnh phúc như nghìn triệu đám mây biến đổi
Va đập vào tôi những thời khắc ngồi một mình
Anh không ở đó, tôi không cười nói
Chiếc bàn trống kể hộ câu chuyện đợi chờ
Ẩn trốn vào hi vọng
Va đập vào tôi những câu hỏi không ngừng bóp nghẹt trái tim
Anh có biết cái khát khao của bông hoa muốn uống cạn ánh mặt trời,
bừng nở
Anh có biết đôi cánh của loài chim thiên di đã viết lên tầng không âm
điệu chẳng tạp pha đời sống ồn ã kia, miền trong trẻo ước muốn
Va đập những ô trống của điều chưa từng biết bao giờ
Tình yêu bây giờ còn thổn thức
Dành cho anh
Như chưa từng nếm vị cô đơn...
VNQD