Hoa dong riềng
Hoa dong riềng chợt bừng lên sắc đỏ
khi tôi về thăm lại mảnh vườn xưa
Hoa như thầm nhắc cho tôi nhớ
ngày xưa lùi xa như vệt khói xa mờ
củ dong riềng mẹ luộc
cơn đói xót lòng trũng mắt vàng da
từ tôi về tuổi thơ
gần hết một đời người
mà chớp mắt đã thành dĩ vãng
từ tôi về tuổi thơ
dài hơn hai cuộc chiến
tôi đã đi qua những dòng sông đỉnh núi cánh rừng
bàn chân đạp đá tai mèo và sắc nhọn mảnh bom
bàn chân lội qua đầm lầy, cái chết
thi thoảng tôi vẫn gặp
dong riềng đỏ hoa trong giấc tôi mơ, trên những triền đồi
màu hoa tựa cánh chuồn ớt đỏ
dọc đường tôi đi từng chấm nhỏ xa vời
Hoa dong riềng sót lại chờ tôi
ơi màu hoa thuở đói nghèo kham khổ
mình thoáng chốc đã thành xưa cũ
màu hoa tuổi thơ đỏ đến bây giờ.
Xóa và nhặt
Mưa khuất lấp nẻo trời
nhà tập thể muỗi bay mờ hơi nước
quần áo ẩm và đôi giày mốc
tôi cánh chim chiều trong chiếc lồng mưa
Ngày hôm trước viết mười câu thơ
ngày hôm sau xóa mười câu đã viết…
ngày sau nữa trước lam nham bản nháp
tìm lại đôi dòng mình xóa bỏ ngày qua
Cái xóa bỏ lại nảy sinh thảng thốt
như hạt giống bỏ quên bất chợt nứt mầm
những ý tưởng mơ hồ hiển lộ
từ con chữ cũ mèm tưởng đã chết nhiều năm
Một vệt sáng lóe lên trong khoảng tối
một mạch ngầm nơi vùng cát cằn khô
một tiếng vọng từ âm u dội tới
một bông hoa bão dập trước hiên nhà
Tôi tìm thấy trong cuộc đời thường nhật
những góc khuất đa chiều, những mảnh vỡ buồn vui
có kỉ niệm ngày qua chợt thức
chút lửa bùng lên từ lớp tro vùi
Tôi nhặt lấy tiếng rơi xao xác
mùa thu xa cùng chiếc lá thu tàn
tôi nhặt được mảnh bình gốm vỡ
nghe vọng về vết rạn thời gian.
VNQD