NGUYÊN HÀ
Nhớ mùa đông Phơ-nôm-đăng-rếch(1)
Giữa sương mù, giá rét
gặp những chiến sĩ biên phòng
đêm ngày thao thức
chống dịch như chống giặc
chợt nhớ mùa đông Phơ-nôm-đăng-rếch
người lính kiên cường bám chốt
chặn tàn quân Pôn Pốt
Đêm Phơ-nôm-đăng-rếch
sắc và lạnh
lính phong phanh bộ lành bộ rách
hành quân xuyên rừng
muỗi và vắt
mìn và gai…
như những bẫy tử thần giăng khắp
nhưng trẻ trai vẫn cất lên lời hát
vượt lên trên bom đạn quân thù
vượt lên, vượt lên những đêm không ánh lửa
đi xuyên rừng để đến được ngày mai
Và mùa đông dạo ấy của chúng tôi
đằng đẵng cả chục năm
năm sau có quân phục mùa đông
nhưng cảm giác mùa nào cũng lạnh
cái lạnh của núi rừng như đảo hoang cách biệt
không bóng người dân
không cánh thư nhà
có trận chiến chưa qua
cả cánh rừng nhòe trong đạn khói
chúng tôi ôm vết thương lao lên
ngày gục xuống cùng xác thân đồng đội
người đi và nằm lại
đêm lạnh về
vuốt mắt bạn tôi
suốt chục năm cánh rừng tê tái
suốt mấy chục năm đi qua, tôi vẫn chưa ra khỏi cánh rừng này
Giữa mùa đông năm nay
nhìn những người lính biên phòng lại đêm ngày dựng chốt
chống dịch như chống giặc
mà nhớ sao Phơ-nôm-đăng-rếch
có bạn tôi quên mình cho đất nước
hành quân xuyên rừng để tới được ngày mai.
--------
1. Dãy núi ở biên giới Campuchia - Thái Lan.
TRẦN NGỌC MỸ
Những ngày qua
Bóng tối đang nhanh, lan rộng
Bằng cách nào có thể ngăn lại
Những đôi mắt sợ hãi của loài người
Hôm nay và cả ngày mai
Dồn dập ảnh hình buốt tim lạnh gáy
Khoảnh khắc tang tóc bao trùm lên đất Ấn
Những ngọn lửa mất trí
Thổi tác tao da thịt kinh hoàng
Xác người trôi trên bờ cô đơn
Đang dạt về một phía
Chiếc thòng lọng đại dịch
Dần thít lại
Thít lại
Những bộ não thông minh, những phát minh tột bậc
Như tất cả đều vô dụng
Trước muôn lời trăn trối
Trước ánh nhìn và hơi thở cuối
Xa kia xao xiết sông Hằng
Chúng ta định sống tiếp như thế nào?
Ơi những sinh linh bé nhỏ may mắn còn lại trên chuyến tàu thanh lọc.
VNQD