HÀO LÊ
Em là mùa xuân miền ngược
Bầy ngựa trắng của mùa đông trở về Khau Phạ
mang theo cái rét
bông tuyết màu ban, xửa cỏm(1), khăn piêu
Đường trổ lầy, chữ đi không vững
em đỡ chữ em vui theo nụ non ướt đẫm
mùa đào ven suối
Buổi học phập phồng kí ức vùng biên ải
nặng tình cha sau núi, đằm tình mẹ bên nương...
mưa xao xác lắt lay thời củ nâu củ ấu
chữ nghiêng theo dáng cây rừng
Mưa thì mưa
mắt em cùng mắt trẻ
nhìn con suối trong veo sắc bản
Mưa thì mưa
mà em là mùa xuân miền ngược
mùa xuân giảng bài lưng núi
mùa xuân như chữ lên rừng.
----------
1. Một loại áo đặc trưng của phụ nữ Thái
NGUYỄN HỒNG VÂN
Địa đạo (1)
Chút nắng hanh vàng ngày tới xốn xang
Chút tưởng nhớ gửi về nơi đất lạ
Địa đạo buồn chờ bước chân người đến
Ngước nhìn trời mây trắng mang mang
Cảm ơn bao người đã ngã xuống hôm qua
Cho đất mẹ bốn bề rừng xanh mượt
Nắp hầm lâu ngày không còn mở được
Đài tượng lặng im lẩn khuất dáng kiêu hùng
Rêu cỏ mọc dày đan kín nỗi riêng chung
Bao thế hệ thấm mồ hôi và máu
Còn nhắn mãi bao lời từ địa đạo
Đôi mắt Bến Cầu - Lợi Thuận nhớ xa xôi!
Một vùng biên xanh biếc giữa lòng tôi
Phủ lối đi qua kín lá vàng lặng lẽ
Đất bạc áo nuôi cây ngày một trẻ
Bát ngát chim về ríu rít nhịp bình yên.
--------
1. Địa đạo Lợi Thuận thuộc huyện Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh.
VNQD