Thơ của Diệu Thoa và Đinh Hương Giang

Thứ Sáu, 21/05/2021 00:40

DIỆU THOA
Thì thầm xuân


Xuân à, đừng vội vã đi
Kẻo mai cây biết lấy gì mà xanh
Mãn khai? Xin hãy dụm dành
Sắc hương nào cũng tàn nhanh với mùa

Phải trời thương đất làm mưa
Cằn khô ngần ấy đã thừa nắng nôi
Bén duyên ứa lộc, mưng chồi
Đất câm bằn bặt cất lời cỏ hoa

Đất thì rộng mãi thêm ra
Trời xanh như thể ngân hà quên xanh
Hạt mưa dùng dắng ngọt lành
Nép trong mắt lá long lanh đón ngày

Bàn tay ủ chín lòng tay
Mùa ơi, níu lại những ngày đương xuân
Dềnh dang nào mới xuân phân
Chờ nhau dốc cạn một lần chiều nay

Liu khiu, ngất ngưởng vào say
Thì thầm,
anh nhé
bên này mùa xuân!


ĐINH HƯƠNG GIANG
Bay đi mây ơi


Bay đi mây ơi
Tít tắp con đường im ắng
Lá răm dại khờ đi ngang như chưa bao giờ có thật
Chỉ chạm khẽ vào môi

Cái gì làm ta chơi vơi
Có phải hoa sen đi qua mùa hạ
Thanh thoát áo sương
Nghiêng bên trời đôi lứa

Bay đi mây ơi
Em cắp làn hương ngời ngợi
Khúc khuỷu chênh chao
Hương tưới xanh cung bậc ngõ chiều

Bay đi mây ơi
Ta đứng bên sông bên cây cầu không nhịp
Chưa kịp cầm tay
Mắt chớp xa rồi…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)