VNQĐ giới thiệu: Thơ Phan Hoàng Phương

Thứ Ba, 11/05/2021 00:36

PHAN HOÀNG PHƯƠNG
Sinh năm 1966
Quê: Đức Thọ - Hà Tĩnh
Hiện sống và viết tại Đà Nẵng
Đã xuất bản:
Giữa thời gian, Nxb Đà Nẵng, 1994
Giới hạn, Nxb Đà Nẵng, 2020

“Chỉ mong sao, khi thật cần, thơ luôn đâu đó như vạt cỏ, như cánh đồng, như hoàng hôn, như sen ngày hạ, như cúc ngày thu, cho mình chạm với”.
 

Quay lại

Cánh cửa thôi khép hờ
ánh trăng thôi mong manh
tiếng cười dịu êm giữa chừng tắt lịm
hai gương mặt ngồi yên lặng trước gương
lạ lùng nhìn lạ lùng
xa xôi nhìn xa xôi

Có ai đó đã bước vào căn nhà này
đã chạm vào đồ vật này
đã đẩy mọi thứ về chốn xa?

Không có dấu vết của đợi chờ
của khổ đau hay đơn độc

Trước hiên
góc sân bừng sáng bông hồng vàng
ta từng tặng cho nhau.


Lời từ biệt

Đã đến lúc
chúng ta phải nói lời từ biệt
chuyến bay trôi trong đêm
mặt đất dần xa hút

Đã quá muộn rồi
vì sao ơi xin đừng thức nữa
đã quá xa rồi
cánh buồm ơi xin đừng căng gió
đã quá đau rồi
bàn tay ơi xin đừng níu giữ
ai đem đầm ấm ra đi
ai xô cây đổ rạp
ai đem muối xát lòng đau

Một giờ hai giờ ba giờ
một tuần hai tuần ba tuần
qua được một tháng là qua được một năm
qua được một năm là qua được hai mươi năm

Qua được hai mươi năm là đến ngày gặp lại
lạ như gặp người dưng
lạ như đứng chôn chân
trước căn nhà cũ
lòng người vấp gió mở toang.


Quê người

Cuối cùng
chúng ta lại được gặp nhau trong ngày đoàn tụ
khi câu hát Mùa xuân đầu tiên,Văn Cao chưa kịp viết
nước mắt em đã rơi ấm vai anh

Quê người là đây
một thành phố chật căng sóng nước
một vùng đất bao lần rung đạn pháo
đến giờ khói súng ngỡ còn cay

Anh ở miền trong, em ở miền ngoài
những giọng nói nghe hoài mới hiểu
những mặc cảm giấu sau từng ánh mắt
những đôi bờ xích mãi mới gần nhau

Nếu thành phố này, em không được gặp anh
không kiệt sức vì từng ngày ta sống
không gìn giữ những điều thiêng liêng nhất
thì dòng sông xưa giờ đã cạn rồi

Có những lúc, chẳng thể nào ta nghĩ
niềm thương đau rồi sẽ hóa ngọt ngào
những xao xuyến tưởng chẳng còn tha thiết nữa
giữa đất trời, hạnh phúc vẫn nâng niu

Thành phố nhỏ vẫn chật căng sóng nước
ngày vẫn qua tươi mới một vầng trăng
nhớ gương mặt bồn chồn theo năm tháng
nhớ mùa sen chụm lại những yêu thương.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)