Chùm thơ của tác giả Nguyễn Khánh Duy

Thứ Bảy, 01/05/2021 00:05

Bài học của mùa xuân

Làm sao tôi chỉ được cho người
đêm mãn khai những bông cải vàng âm thầm nở
và vì sao thả neo xuống thấp
gần chạm nơi làm dấu lãng quên
bí mật để quên một bí mật
đủ để người ngước lên mến yêu tinh tú
và học bài học của mùa xuân

Hãy một mình trầm ngâm
nhưng đừng quên hé cửa
hãy thắp một nhánh lửa con
trong vòng tay mẹ lửa
vạch nơi đáp cho vì sao lạc nẻo
vẽ lối về cho hạt cải tha phương
bí mật để quên một bí mật
cả vũ trụ sẽ loan tin

Đâu đó là mùa xuân
những con chim hát ca chậm rãi
chẳng vội vui mừng
nhấm nháp bữa tiệc sương trên cành ướt át
chúng chia nhau một vũ trụ khiêm nhường
lùi dần cho bước chân người tới
cho đến khi người lại
chúng sẽ cất cánh bay

Và bí mật để quên một bí mật.

Một giọt tháng ba

Vuốt mắt tháng ba
chôn đáy sông bóng đền đài cổ tích
xà ích đưa ta
về lối bụi
hằn thưa dấu chân chim

Bên hiên núi
ta bẻ bút chôn nghiên
đợi ngọ thiên cơm chín
bịn rịn khách về
ta không tiễn

Vuốt mắt tháng ba
ta trầm mình ao thẳm
lặn sâu nghe cá thì thầm
bài ca trôi về khe thắm

Trảng cỏ dưới thung
một sớm mai ta thả
thân ta rơi
thành một giọt
tháng ba.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)