Thơ của tác giả Cao Ngọc Thắng và Nguyễn Ma Lôi

Thứ Bảy, 24/04/2021 00:33
NGUYỄN MA LÔI
Chiều Vị Xuyên
 
Rất nhiều chưa biết tên
Các anh bên nhau, hàng ngũ ngay ngắn
Vị Xuyên chiều nay vắng lặng
Không như ngày các anh ngã xuống nơi này
 
Rất nhiều chưa biết tên
Điều chắc chắn các anh còn rất trẻ
Giặc xâm lấn thì ta chống giữ
Biên giới thiêng liêng, ai tiếc máu xương mình
 
Rất nhiều chưa biết tên
Thật ra, các anh đầy đủ tuổi tên cho đến khi nằm lại
Giữa bom dập pháo vùi giữa mịt mùng lửa khói
Tuổi tên nào giữ được lúc hi sinh
 
Rất nhiều chưa biết tên
Rất nhiều người vẫn còn nằm đâu đó
Chiều nghĩa trang, đồng đội ôm đàn, hát lời thương nhớ
Khói hương nhòa mắt núi Vị Xuyên.
 

CAO NGỌC THẮNG
Chạm
 
Duỗi dài thả sóng chân mây
Bước cao bước thấp gặt ngày hái năm
Thương sao cái dáng trâu đằm
Bùi ngùi núi đứng đồi nằm bập bênh
Sóng lừng gấp khúc mông mênh
Xô bờ cát mịn bồng bềnh gió đông
 
Bước đi ngoảnh lại ngoái trông
Dõi tìm sợi nắng loang hồng hoàng hôn
Dừng chân nhẹ chuốt sợi rơm
Vẳng gà cục tác…
Chiều hôm bồn chồn…
 
Nếp nhà sợi khói đầu thôn
Ngỡ đâu vừa chạm
Ngọn nguồn tuổi thơ…
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)