Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đức Lợi

Thứ Tư, 05/05/2021 11:38

Vội vàng

Sao năm tháng cứ vội vàng thế nhỉ
Chẳng chờ nhau đi hết chặng mặn mòi
Đời như giọt chợt nồng nàn thi vị
Mỗi trữ tình là một nốt lẻ loi

Sao anh cứ vội vàng như sợ mất
Như thể trên đời chỉ có một ấy thôi
Và anh sợ…, và vì anh chân chất
Nên nồng nàn cứ hóa giọt đơn côi

Sao anh thấy chẳng bao giờ bắt kịp
Tên thời gian vùn vụt tựa giật mình
Và sợi trắng mỗi ngày thêm nhộn nhịp
Chẳng còn là vết nắng của bình minh

Mới xao xuyến, bất chợt thành quyến luyến
Tiễn tháng ngày vùn vụt mất vào năm
Gom hành khất chất đầy lên một chuyến
Anh chỉ là một vạch đích xa xăm!

Chạm chén

Một mình say với bâng quơ
Nhâm nhi hiu hắt mà mơ quê mùa
Chân tu trong cả bán mua
Dung hòa mọi chuyện thắng thua cuộc đời
Chọn nơi biền biệt xả hơi
Hoa chen vào lá, thảnh thơi xen mình
Đêm ngồi cụng với lặng thinh
Phía lau gió bấc thân chinh đăng đàn
Sợi tình ai tết giữa ngàn
Để cho ríu rít luận bàn thiên cơ
Đêm nằm chạm chén vào mơ
Rồi đi tìm cái thẩn thơ cho mình
Trời thiêng quyện với đất linh
Cuối rừng vạn vật thình lình yêu nhau
Độc thân ngồi dốc một bầu
Tâm tư mang mác cái mầu tương tư
Đơn côi ngồi với khoan thư
Say từ cái dáng khật khừ say đi…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)