Thơ của tác giả Trương Thị Bách Mỵ và Nguyên Hà

Thứ Tư, 19/05/2021 11:10
TRƯƠNG THỊ BÁCH MỴ
Khép mắt
 
Nắng vừa lặn ở đôi chân bôn ba
Mọi cơn sóng đang dạt ra xa tôi nằm cho đôi bàn chân ngủ
Khi khép mắt tôi chìm xuống mặt đất
Chìm trong tiếng gió đang khua màu nắng chạy dài cánh đồng ngậm đòng
Chìm dưới làn hơi của những thớ đất chính tay mình cuốc lên mùa thu trước
Chìm dưới bóng hàng tre chìa ra mặt sông mùa hè nhiều tháng năm
tuổi thơ tôi thấy
Chìm trong bầu lặng yên của những ngày xa mẹ
Rồi tôi bay lên đôi mắt mấp mô nơi trái tim ấm áp
Hơi thở viếng thăm mình
Này đôi chân đã bước những bước đầu tiên trên nền đất ruộng
Đá đã mềm lót quanh thềm giếng
Nhớ mùa hoa mua nở tím đợi ven đồi
Thương chào đôi tay đã từng ôm vú mẹ
Nhận hết thảy ngọt ngào để nâng những tiếng khóc nhân gian
Thương đôi tay góp thêm mùa nắng ấm
Có mùa đông tự nắm vạt áo của mình
Này đôi tai đã nhiều đời tóc phủ
Trăng không che được đôi mắt khép hờ
Những giọng nói mọc dài trên sống mũi
Miệng nhoẻn cười thành một đoá vô ưu
 
Tôi khép mắt mùa xuân quay trở lại
Những luống rau xanh biêng biếc trên đầu
Tiếng suối chảy nghe mềm thơm lá mục
Tiếng thương yêu nền nã đất trời
Tôi khép mắt
Ai nhìn
Tôi
Khép mắt.

NGUYÊN HÀ
Nhớ mùa đông Phơ-nôm-đăng-rếch(1)
 
Giữa sương mù, giá rét
gặp những chiến sĩ biên phòng
đêm ngày thao thức
chống dịch như chống giặc
chợt nhớ mùa đông Phơ-nôm-đăng-rếch
người lính kiên cường bám chốt
chặn tàn quân Pôn Pốt
 
Đêm Phơ-nôm-đăng-rếch
sắc và lạnh
lính phong phanh bộ lành bộ rách
hành quân xuyên rừng
muỗi và vắt
mìn và gai…
như những bẫy tử thần giăng khắp
nhưng trẻ trai vẫn cất lên lời hát
vượt lên trên bom đạn quân thù
vượt lên, vượt lên những đêm không ánh lửa
đi xuyên rừng để đến được ngày mai
 
Và mùa đông dạo ấy của chúng tôi
đằng đẵng cả chục năm
năm sau có quân phục mùa đông
nhưng cảm giác mùa nào cũng lạnh
cái lạnh của núi rừng như đảo hoang cách biệt
không bóng người dân
không cánh thư nhà
có trận chiến chưa qua
cả cánh rừng nhòe trong đạn khói
chúng tôi ôm vết thương lao lên
ngày gục xuống cùng xác thân đồng đội
người đi và nằm lại
đêm lạnh về
vuốt mắt bạn tôi
suốt chục năm cánh rừng tê tái
suốt mấy chục năm đi qua, tôi vẫn chưa ra khỏi cánh rừng này
 
Giữa mùa đông năm nay
nhìn những người lính biên phòng lại đêm ngày dựng chốt
chống dịch như chống giặc
mà nhớ sao Phơ-nôm-đăng-rếch
có bạn tôi quên mình cho đất nước
hành quân xuyên rừng để tới được ngày mai.
--------
1. Dãy núi ở biên giới Campuchia - Thái Lan.
 
 
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)