Chùm thơ của tác giả Nguyễn Đăng Khương

Chủ Nhật, 27/06/2021 00:25

Điểm tựa

Cho lần bung nở ta đã chuẩn bị gì
hương lột xác bay ra từ đây
cho đến lúc rụng rơi tan tác

Đến lúc đá tươi trẻ
rêu lặn sâu thời gian bầm đỏ
có thể đứng thẳng hay cong lưng

Tiếng mình chìm sâu đáy thời gian khản đặc
đời sống gào thét
phơi trũng mắt sâu

Khi đối diện lụi tàn ánh sáng và bóng tối đều run rẩy
có quá nhiều giấc mơ vô nghĩa
trước phép thử vĩnh cửu

Bằng sức mạnh của con tim
ta di dời chính phận số cuộc tiếp xúc hẹp
nghiêng ngả trong cuộc hưng vong

Hơi thở hụt và đôi tay săn chắc
ta lăn đi khối quá khứ mỏng manh
sức mạnh nằm đâu trong huyết quản.

Lộc bướm

Đêm còn hút nắng trong da
thắp cho sáng cả quan hà khói sương
tay đan tay sóng cuối đường
dấu chân hát cả mười phương cát đùa

Người yêu nhau dắt lên chùa
cỏ hoa đại thụ như vừa nhón chân
tai nghiêng biển mặt nằm gần
nắng làm tan cả lỗi lầm mùa xanh

Lạc rồi cái bóng thẩm âm
ngồi lên trông ngóng dỗ thầm mùa sau
từ trong xương cốt rực màu
thịt da gió bụi theo cầu cạnh cây

Lạnh vừa giăng đốm mắt ngày
mong thơ hóa đá cõng bầy cỏ xao
về nhìn bóng tối chiêm bao
khát khao vùng dậy vẫy chào bình minh.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)