Giấc cỏ
Những viên đá như có phép màu
mỗi mùa khoác lên một tà áo khác
vách nhà đất nứt thành chỉ tay đi lạc
mình về áp mặt vào nghe kí ức ngủ mê
Những cánh hoa không hẹn vẫn kéo về
bầy sẻ chia chác phần bói tuổi
dãy sương dày choàng quanh cổ núi
con đường về nhà mình nhặt những giấc mơ
Hình như mình đã đi ngang hôm qua
lúc mặt trời vừa mới thức
cuối chạp chiêm bao vỡ nứt
mùi khói len xồng xộc gọi tên mình
Nghe mấy mươi mùa kết thành một xâu xinh
chúng tô xanh đường viền giấc cỏ.
Hoa mây
Lâu lâu lại thấy hoa mây nở rộ
bến sông chìm trong con ngươi
lâu lâu lại thấy người về bên mộ
những đám mây nổi từ phía mặt trời
Mẹ nói, giấc mơ mang điềm thiêng riêng
đừng mang chúng gieo trên rìa môi mỏng
nhiều năm, đám hoa mây đầy thêm
từ khi nào chúng hóa thành tóc mẹ
Tôi hỏi mây, mây trôi lặng lẽ
cánh diều nâu chỉ còn là chiếc bóng phía hun hút con đường
một chiều tôi thấy mình đội chiếc nón màu sương
những đám hoa, những gương mặt người không còn nữa
Giấc mơ mở ra đứa trẻ
đôi mắt ngây ngô cười với chính mình.
VNQD