Chùm thơ dự thi của tác giả Lê Quang Trạng

Thứ Ba, 20/07/2021 10:52

Giấc cỏ

Những viên đá như có phép màu
mỗi mùa khoác lên một tà áo khác
vách nhà đất nứt thành chỉ tay đi lạc
mình về áp mặt vào nghe kí ức ngủ mê

Những cánh hoa không hẹn vẫn kéo về
bầy sẻ chia chác phần bói tuổi
dãy sương dày choàng quanh cổ núi
con đường về nhà mình nhặt những giấc mơ

Hình như mình đã đi ngang hôm qua
lúc mặt trời vừa mới thức
cuối chạp chiêm bao vỡ nứt
mùi khói len xồng xộc gọi tên mình

Nghe mấy mươi mùa kết thành một xâu xinh
chúng tô xanh đường viền giấc cỏ.

Hoa mây

Lâu lâu lại thấy hoa mây nở rộ
bến sông chìm trong con ngươi
lâu lâu lại thấy người về bên mộ
những đám mây nổi từ phía mặt trời

Mẹ nói, giấc mơ mang điềm thiêng riêng
đừng mang chúng gieo trên rìa môi mỏng
nhiều năm, đám hoa mây đầy thêm
từ khi nào chúng hóa thành tóc mẹ

Tôi hỏi mây, mây trôi lặng lẽ
cánh diều nâu chỉ còn là chiếc bóng phía hun hút con đường
một chiều tôi thấy mình đội chiếc nón màu sương
những đám hoa, những gương mặt người không còn nữa

Giấc mơ mở ra đứa trẻ
đôi mắt ngây ngô cười với chính mình.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)