Lạc ở Busan
Hôm ấy tôi nằm mơ
thấy lạc ở nơi mình chưa kịp nhớ
thành phố lặng nghe hơi thở
tim tôi rộn ràng
Busan
rực ánh đèn vàng
những toà nhà cao hơn núi
những chiếc lá vàng xanh bổi hổi
Tôi đi theo tiếng hú của gió thổi
tôi đi theo cánh chim trời
tôi chờ ai mà ngơ ngác một mình nơi ga cuối
ga của đời tôi vừa lướt qua rồi!
Dưới bóng cây thông gầy bẽn lẽn
có một người cũng lạc như tôi…
Khêu xa
Ai có thể làm rơi vầng trăng
ai có thể làm mòn đầu núi
ai có thể xua đêm để bình minh tới
ai? Ai?
Người ấy đã khêu trăng bằng một cành hồng
dưới gốc hoa một người bật khóc
nước mắt nàng mệt nhọc chảy trong đêm
thấm vào cỏ
cỏ ưu tư phơn phớt vàng
Một người cầm bào xát vào đau đớn
từng mảnh vỡ rơi rơi
nào ai đã từng ghép cuộc đời vào nhau
không thấy mỏi
sao bước đi hoài không tới
hạnh phúc thản nhiên cười
Nếu bóng người không thể làm đêm vơi
nỗi buồn chính là trăng
nỗi đau kia là núi
Đừng bỏ lỡ cuộc đời
hãy cầm lấy rủi may mà đi tới.
Vì sao em không thể ngủ
Nhắm mắt lại
em sợ anh tan biến
hạnh phúc vốn mong manh
Đến bên em thật lành
buổi sáng
nụ cười anh là mặt trời mới mọc
toả ấm áp lên môi
Chúng ta yêu nhau thật rồi
chỉ những hạt bụi ngoài kia được biết
chỉ trí nhớ trên vỏ não của hai người được biết
tình cách xa biền biệt
đã trở về bên nhau
Thế giới chúng ta không màu
bởi không có sắc màu nào sánh nổi
nhắm mắt lại
em sợ mình nông nổi
làm rơi nỗi buồn về phía anh
Hãy bên em
như giọt nước trong lành
mỗi sáng mở mắt ra nhìn ban mai em biết anh là thật.
VNQD