Họp mặt
Nhận thư mời
Như cầm lời hò hẹn trên tay
Những cựu binh tề tựu về đây khi đèn ngoài đường chưa tắt
Trong sân rộn rã tiếng cười
Họ rướn người, dập chân như thời trong quân ngũ
Ôm nhau
Run cánh tay gầy
Họ điểm danh bằng chuyện kể
Bằng trận đánh cam go…
Đã sống phần của nhau
Thế nào?
Giờ hòa bình
Thời gian như tên giặc vô hình
Bắn tỉa
Đại đội mấy chục năm không bổ sung quân số
Còn lại trên đầu ngón tay
Tóc bạc, da mồi, mắt kém
Họ ngồi
Nghe đau vết thương trong ngực nhau…
Rồi lặng im
Như vừa xong trận đánh
Hình như không ai muốn về
Ai cũng muốn nán thêm chút nữa
Bởi cuộc họp mặt ngày sau dưới tán cây xanh
Không ai nói
Chỉ nhìn mây trắng bay.
Câu chuyện về một quả bom
Những người nông dân đào ao nuôi cá
Gặp quả bom ngủ quên
Hơn năm mươi năm
Khối thép cũ lở lói, han gỉ
Duy ngòi nổ tươi nguyên
Công binh đến đưa bom đi
Bỏ lại vết thương sâu hoắm
Khối thép tên MK81
Chứa 44kg thuốc nổ
Chưa ai tính ra được bằng bao nhiêu lít máu
Và nước mắt
Người nông dân nghĩ mình may mắn
Nhưng, hơn mười lăm triệu tấn còn lại dễ đâu cho ai cơ hội lần đầu
Người nông dân chợt rùng mình
Quả bom phát nổ
Vết thương lòng người bao sâu
Những người đàn bà và đám trẻ đứng đó
Chiến tranh vừa mới bắt đầu?
Cồn Chim
Có đàn chim truyền thuyết ngang qua thế gian này
Một con đáp xuống Cổ Chiên
Đất bỗng hóa thành cồn
Người nông dân xứ cồn
Vẽ lên lưng con chim đất
Đôi cánh đồng vàng
Bớt ít hạt lép cho ước mơ no ấm
Vẽ những thân dừa bên nhau
Đêm xuống bớt cô đơn
Thêm con đường mòn cho đỡ xa xôi
Cho cây bần mãi đứng đợi người
Bông bớt tím
Buổi trưa cồn Chim
Tiếng gà neo bờ sông vắng
Đưa khách đường xa thăm lại tuổi thơ
Người dân xứ cồn
Ngày đựng mặt trời trong lu
Đêm múc trăng bằng gáo
Chế biến mồ hôi thành gạo
Tập nấu đũa tre, niêu đất, chén sành… thành cơm
Chiều cồn Chim
Vẳng tiếng chim vịt
Chái bếp thả sợi khói mềm
Nuôi kí ức quê.
VNQD