Thơ của Vi Thùy Linh

Thứ Ba, 28/02/2023 11:07

Nhờ người chơi phong cầm

Chang chang nắng nôi thừa từ ngày hạ
Thu vừa xôn xao đã lo mau chạp
Nhờ người phong cầm kéo gió bấc đông

Đàn ôm trước ngực, hứng hoà nhịp tim
Dồn âm thanh tới “lưỡi gà” phát nhạc
Bàn tay phải bấm phím nốt cao, tay trái nhấn nốt trầm dìu dặt
Đàn dào dạt trữ tình, lại sôi nổi cho mọi lắng buồn tan mất
Và khởi lên lửa náo nức nhiệt thành

Này người phong cầm
Hãy kéo accordéon giữ lâu thêm đông này!
Triệu người muốn thêm thời gian để đón xuân thư thái
Ngày cuốn đêm, trắng pha đen nhập vào phím đấy
Anh dùng tuyệt kĩ nào để chuyển gió trên tay
Anh cao kiệt độ nào để hoán đổi thời nay
Tôi muốn nhờ người phong cầm ôm lại nhiều gió lạnh
Rét ra rét, buốt giá cho đúng nghĩa…

Thế nhé, người chơi đàn gió
Hãy đeo đàn lên, trình tấu say sưa!
Xuân sẽ đến, mùa lễ hội náo nhiệt nhất năm
Đáng giá hơn cả của ngày đầu năm
Là giảm thiểu tối đa vũ hội hoá trang
Lần lượt theo múi giờ, toàn thế gian bớt lời nói dối!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)