Trăng trên đường Đồng Lộc
Con đường in dấu chân em
Hai mươi mùa trăng vàng như dải lụa
Bím tóc sau lưng thơm lòng tay mẹ
Giữa đêm trường
Ngang ngửa tiếng đạn bom
Tuổi hai mươi
Em đi mở đường
Vập gót chân son rừng già nghe em hát
Thăm thẳm màu không gian
Nắng rọi hồn đất đỏ
Sương khói bụi mờ lên vạt áo còn xanh
Rồi
Đêm về
Khi vắng tiếng bom rơi
Má con gái dịu dàng thơm non vầng nhật nguyệt
Em như ánh mặt trời mọc trên thân phong lan
Bóng mẹ dần nghiêng ngả phía hoàng hôn
Lẩm nhẩm từng tiếng bom khen khét chiều thôn nữ
Pháo sáng rụng thung đèo
Rừng văng vẳng giọng ầu ơ
Ầu ơ
Lời ru từ thuở ấu thơ
Mưa xiên hầm cỏ bốn mùa hành quân
Mẹ gọi tên con
Nắng lửa Trường Sơn lẫn trong mùi hoa lan hoa huệ
Trăng muộn kéo nhau về trắng xóa dưới vòm mây
Em vội gói mùa thương ắp dày lên lòng đất
Trăng vẫn theo em trên con đường Đồng Lộc
Sắc tím ruộm khoang chiều
Nhành lan
Thôi đưa hương
Mười đôi mắt ru mềm bên vực đá nghiêng nghiêng
Rồi
Cứ thế
Lặng im
Lọn tóc thề
Em xõa
Giữa chốn linh thiêng man mác sầu con gió
Em giấu phút mộng lòng lên mạch đất hồn nhiên
Tổ quốc gọi tên em
Mỗi sớm mùa xuân sáng nụ cười con gái
Cây bồ kết cựa mình
Vươn giữa buổi bình minh
Đồng Lộc mang tên em bát ngát một màu xanh
Ngày nắng lửa qua đi em như còn trẻ mãi
Em
Dâng tuổi hai mươi
Nhựa sống căng tràn lên con đường thắng lợi
Đất mẹ kiên trung
Giữa gió ngàn
Và
Trăng đêm vời vợi
Ôm em vào lòng
Hiệu triệu phút bình yên.
VNQD