Sau cuộc rượu

Thứ Năm, 30/01/2025 06:06

Lăng Thúc Hoa (1900 - 1990), tên thật Lăng Thụy Đường, nguyên quán Quảng Đông, sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, là một họa sĩ, tác gia Trung Quốc được chú ý trong thời kì Dân quốc. Sinh ra trong một gia đình quan lại có truyền thống thư họa ở Bắc Kinh, từ nhỏ bà đã được huân tập trong một môi trường văn chương bút mực, điều ấy đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến sở thích cũng như cuộc sống của bà. Trên cả hai khía cạnh văn chương và hội họa bà đều có những thành tựu đặc biệt.

Năm 1947 bà cùng con gái sang Luân Đôn theo chồng, từ đó định cư ở châu Âu. Lăng Thúc Hoa từng giảng dạy nhiều trường đại học ở Singapore, Canada, Anh… Từ năm 1972 đến 1981 bà nhiều lần quay về nước, vẽ tranh viết văn, xuất bản nhiều tác phẩm giới thiệu văn hóa nghệ thuật của Trung Quốc ra thế giới bằng tiếng Anh. Năm 1989 bà quay về Bắc Kinh và mất ở đây vào tháng 5/1990.

Tửu hậu, một truyện được Lăng Thúc Hoa sáng tác năm 1925, được Đinh Tây Lâm cải biên thành kịch bản Sau cuộc rượu trở nên nổi tiếng. Về sau trên văn đàn đã có hàng loạt tác phẩm kiểu này ra đời, được người ta gọi là “Tửu hậu phái”.

***********

Đêm khuya, khách khứa đã về hết. Trên chiếc ghế bành lớn giữa phòng khách, một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi đang ngủ say sưa. Một đôi vợ chồng trẻ, mặt ai cũng đỏ hồng vì hơi rượu, ngồi bên lò sưởi, thì thầm tâm sự. Cả căn phòng tràn ngập một bầu không khí yên tĩnh ngọt ngào. Người vợ trẻ bỗng nhiên đứng dậy nói: “Chúng mình sơ ý quá, Tử Nghi say rượu nằm đây ngủ mà không lấy cái gì đắp cho anh ấy. Đợi em lấy tấm chăn chiên để anh đắp cho anh ấy. Anh tắt hết đèn điện ở bên kia đi, cho anh ấy khỏi chói mắt, ngủ không thoải mái”.

“Để anh đi lấy cho”. - Người đàn ông vội vàng đứng lên nói.

Người vợ đáp lời, nhanh chóng quay lưng đi ôm tấm chăn lại, bảo:

“Anh nhẹ tay cởi cho anh ấy đôi giày ra đi. Rồi tung chăn đắp lên cho anh ấy từ vai đến chân, để anh ấy ngủ cho ngon”. Cô nhìn chồng cởi giày, đắp chăn cẩn thận cho người đàn ông đang ngủ ấy, rồi lại bảo: “Chúng ta cứ ngồi ở đây thôi. Lát nữa anh ấy tỉnh dậy nhất định muốn uống trà, uống nước. Vừa nãy anh ấy nói, anh ấy không về nhà, cái ghế bành ở đây còn thoải mái hơn cái giường ở nhà anh ấy nhiều”. - Cô nói rồi lại ngồi xuống - “Ôi chao! Gia đình anh ấy thật chẳng ra làm sao, anh ấy đáng thương thực”.

Người đàn ông vẫn ngồi tựa vào vợ, trong phòng chỉ còn lại một bóng đèn chụp nhỏ, rất tối; lửa trong lò sưởi sát tường tỏa ra một thứ ánh sáng màu đỏ cam êm ái soi lên gương mặt hai người. Chậu mai đặt trên kỉ nhờ hơi ấm trong nhà đã nở rộ, tỏa hương thơm ngát ngọt nào. Người đàn ông ấy ngắm nhìn vợ mình, rồi nheo mắt cười bảo:

“Thái Thiều, anh cũng say rồi”.

“Chẳng phải anh nói là mình uống không bao nhiêu à?” - Người vợ mỉm cười nói.

“Anh không phải là say rượu, mà là say vì khung cảnh này cơ… Cả mắt, mũi, tai, miệng, cho đến linh hồn anh đều say rồi… Trái tim anh lại càng say. Em sờ thử xem, xem nó đang đập nhanh thế nào!” - Anh vừa nói vừa ngồi sát vào bên cạnh Thái Thiều.

Thái Thiều quay sang nhìn anh ta nửa như cười, nửa như không, rồi lại quay sang nhìn người đang say ngủ, nói: “Anh lại còn không chịu nhận là đã uống say nữa. Anh thử nghe xem chính mình đã đem hết cả tai, mũi, miệng, mắt, linh hồn, trái tim mình mà phô ra rồi đấy. Chỉ là mặt anh không đỏ như Tử Nghi thôi. Anh ấy hôm nay đúng là say thật rồi!”

Người đàn ông tựa như không nghe thấy vợ mình nói gì, vẫn cứ nheo đôi mắt say, kéo tay cô nói: “Em thân yêu, làm sao anh có thể không say khắp toàn thân được? Một con người thế này, một đêm tốt lành thế này, một căn nhà đẹp đẽ bình yên thế này, đều khiến anh thưởng thức được! Bình thường, được ngồi trong một căn phòng đẹp đẽ thư thái như thế này, ngắm nhìn từng món từng món đồ vật đều do ý trung nhân của mình bố trí sắp đặt, đã khiến anh say đắm trong lòng rồi, trông thấy em từ xa đi lại, trái tim anh đã lay động không thể làm chủ nổi nữa rồi. Bây giờ, ngồi ngay trước mắt anh là một nàng tiên nữ, nơi anh đang ở là một cung điện tuyệt trần, tai anh được nghe tiếng nhã nhạc của tâm hồn, mũi anh được ngửi mùi hương ngào ngạt đến tiêu hồn, đừng nói là hương thơm của hoa mai, hoa hồng không thể sánh được, mà đến mùi hương của hoa sen nếu đem so cũng còn hiềm là lẫn chút hơi đắng của lá sen cơ đấy. Còn miệng anh, nó vừa mới được nếm những hương vị ngon lành mà người trong lòng của anh đặc biệt để tâm làm ra. Ôi, anh còn có thể được nếm cái mùi vị tựa như hương hoa mà chẳng phải hương hoa, tựa như mật ngọt mà chẳng phải mật ngọt, tựa như rượu thơm mà chẳng phải…”

“Đủ rồi, đủ rồi! Anh say thật rồi. Lại còn đem những câu sến súa ấy ra trêu chọc em nữa. Anh nói nho nhỏ thôi, kẻo lại đánh thức Tử Nghi dậy đấy”.

Người đàn ông cầm bàn tay vợ ra sức hôn hít, rồi lại ngẩng đầu nhìn cô nói: “Em cũng hơi say rồi hả? Sắc hồng trên má em, có loài hoa nào có thể sánh được với màu sắc khả ái ấy? Hoa đào ư? E là thô tục quá. Mẫu đơn ư? Diễm lệ quá! Hoa cúc ư? Lạnh lùng quá! Hoa mai ư? Lại gầy quá. Tất cả đều chẳng thể so được”. - Vừa nói anh ta vừa ngồi sát vợ hơn một chút - “Ôi! Không cần phải nói đến cái gì khác, chỉ cần nói về đôi nét mi này thôi, có cái gì sánh nổi đây? Đem sắc núi xa mà so, anh e là nó nhạt quá; mày ngài - cong quá, lá liễu - thẳng quá, trăng non - lạnh quá. Đều chẳng phải, đều chẳng phải! Vẻ đẹp của đôi mày, thật chẳng kém gì vẻ đẹp của đôi mắt, làm sao người ta thường lại không nhắc đến đôi mày nhỉ?”

Minh họa: Công Quốc Hà

Tối nay, Thái Thiều dường như không giống như bình thường, bao nhiêu lời của Vĩnh Chương nói cô đều uống cạn từng từ từng từ vào trong tâm khảm mình. Mắt cô liên tục ngó nhìn sang người đang nằm ngủ bên kia, đến lúc này mới ngắt lời Vĩnh Chương: “Tối nay, đầu em cũng hơi quay cuồng… Em uống rượu rồi không thích nói nhiều, anh thì cứ thao thao bất tuyệt như thế mà không thấy khát à?”

Vĩnh Chương vẫn chưa hết niềm cảm hứng, lắc lắc đầu lại tiếp tục nói:

“Thái Thiều, anh nói thật đấy, vẻ đẹp của làn mi cũng rất quan trọng nhé. Thế nhưng, thường khi mới gặp mặt, người ta không nhìn thấy vẻ xấu đẹp của làn mi. Cái này phải vào lúc đối diện với nhau trong đêm yên tĩnh mới cảm nhận được. Ôi, làn mi của em, thật sự là đẹp đến kì lạ!”

“Vĩnh Chương, em mặc kệ anh đấy, anh toàn lôi em ra mà trêu đùa thôi”. Cô hơi nhún vai nói rồi xoay lưng lại phía Vĩnh Chương.

“Anh nào dám!” - Vĩnh Chương vội vàng phân bua, rồi đưa tay nhè nhẹ xoay Thái Thiều quay lại - “Là anh đang ca ngợi tạo hóa đã đưa một nàng tiên nữ thế này hạ phàm để cho anh, anh thực tâm cung phụng còn không đủ, chứ đâu dám đùa bỡn… Anh tin là, một người có vẻ bề ngoài thực sự đẹp, thì tâm hồn nhất định cũng sẽ đẹp. Ví như tâm hồn của em, nào có lúc nào không đem lại niềm vui cho anh, khiến anh phải ca tụng. Cứ lấy căn buồng này mà nói, có cái gì không phải qua bàn tay em đụng vào thì mới được mọi người khen ngợi đâu? Giả sử có ai đó đem ngôi vua đến xin đổi, thì đừng nói là người yêu này của anh, mà ngay cả một đồ vật nào trong căn nhà này, anh nhất định cũng tống gã vào nhà thương điên”.

Thái Thiều lúc này tựa hồ như nghe mà chẳng thấy, với dáng vẻ có một chút hơi men, cô tựa đầu mình vào vai Vĩnh Chương, nhìn sang người đang ngủ bên kia. Vĩnh Chương vẫn tiếp tục nói: “Ôi, ba ngày nữa là năm mới rồi, anh có thể kính dâng em một chút gì nhỉ? Em đã trao cho anh bao nhiêu vinh quang và hạnh phúc, dẫu có nói hết cả một đêm hôm nay cũng chẳng nói hết được một phần trăm. Em thân yêu, hãy mau nói cho anh biết, em muốn có cái gì? Không cần phải tiếc. Cái gì mà em muốn, là anh sẽ rất vui sướng được chi tiền”.

Thái Thiều nghe xong, ngẫm nghĩ một chút, sau đó vẫn nhìn ngóng sang người đang nằm ngủ. Lúc này, Tử Nghi hai má đỏ hồng tựa như được đánh phấn. Đôi mắt đầy những suy tư thần bí đang khép hờ đầy thư thái. Đôi mày đen nhánh, vươn thẳng về hai bên tóc mai rất rõ nét. Khóe miệng anh, thường ngày luôn tuôn tràn những lời nghị luận và những câu hài hước, bây giờ đang cong cong khép lại nhẹ nhàng, bên má tươi tắn mang theo một nét cười êm. Dáng điệu ấy, thường ngày Thái Thiều thực sự chưa từng được thấy qua. Bình thường, dung nghi của anh đều vô cùng kính cẩn nho nhã, chứ không hề có vẻ đẹp đẽ ôn nhuận như sau khi say rượu thế này. Thái Thiều lặng lẽ ngây nhìn hồi lâu, khuôn mặt bỗng nhiên nóng bừng. Cô đáp lời Vĩnh Chương:

“Em chẳng cần gì cả, em chỉ muốn anh bằng lòng cho em một thứ… chỉ cần một giây thôi”.

“Em mau nói đi”, - Vĩnh Chương nói, vẻ rất hào hứng - “Tất cả mọi thứ của anh đều là của em. Đừng nói là một giây, mà cả ngàn vạn năm cũng được”.

“Em muốn… Nói ra em hơi ngại”.

“Em đừng lo”.

“Anh ấy…”

“Anh ấy nhất định chưa tỉnh đâu, em cứ yên tâm nói đi”.

“Em, em chỉ muốn hôn một cái lên má anh ấy, anh có cho phép không?”

“Thật ư, Thái Thiều?”

“Thật! Đúng là thế đấy!”

“Thật à? Như thế sao được… Tối nay em cũng uống say rồi phải không?”

“Không có say, em không có say. Em kể cho anh nghe, vì sao em lại nảy ra đề nghị như thế, thì anh sẽ phải bằng lòng với em nhé. Từ khi em quen biết với Tử Nghi em đã vô cùng khâm phục anh ấy. Cử chỉ dáng vẻ của anh ấy, nói năng văn chương của anh ấy, cách anh ấy đối đãi với mọi người mọi việc, đều luôn khiến em yêu mến. Chỉ bởi vì anh ấy là người đã có vợ, nên em vĩnh viễn không dám thổ lộ ra nửa câu nào tỏ ý ái mộ anh ấy cả. Nhưng anh ấy lại phải ở trong một gia đình rất không như ý, nên em rất thương cảm cho anh ấy”.

“Anh ấy cũng rất khen ngợi em với anh, và rất mến mộ anh. Nhưng vì người mến mộ anh nhiều quá, nên anh cũng không để ý. Anh cũng biết rằng em rất khâm phục anh ấy, nhưng anh không biết em lại yêu mến anh ấy như thế”.

“Nhỏ tiếng thôi. Để em nói xong tâm sự của mình đã. Em bẩm sinh ra đã có một tính cách kì lạ là rất yêu thích bút mực văn chương, anh biết rồi đấy, mỗi khi được thấy những văn chương thập phần kì diệu, là đều nghĩ đến phong thái dung nghi của tác giả. Văn chương bút mực tuy đẹp đẽ đấy, nhưng phong thái, nói năng của người viết lại không nhất định đã đẹp đẽ. Chỉ có anh ấy là thực sự khiến em phải yêu mến thôi. Ôi, mặt nào của anh ấy cũng đều tốt cả… Trước nay em chưa từng dám nói ra câu này với ai, e là kẻ tục nhân sẽ hiểu lầm. Hôm nay, nói năng dáng vẻ của anh ấy sau khi rượu say lại càng khiến em say đắm trong lòng. Em nghĩ đến tình cảnh phiền muộn trong nhà anh ấy - một người vợ không hề có chút tình cảm nào, những ông chú bà thím không hề quan tâm đến gì khác ngoài việc ngửa tay xin tiền, thì lại không khỏi động lòng thương xót vô cùng… Anh ấy thật đáng thương! Anh thân yêu, anh ấy là một người cao thượng tốt đẹp như thế mà không có ai thương yêu anh ấy, thì thật là một điều đáng tiếc!”

“Ờ! Vì thế nên em muốn đến kiss(1) anh ấy hả Thái Thiều?”

“À, cũng bởi vì khi nãy, em càng nhìn anh ấy, càng động lòng thương mến vô cùng không thể ngăn lại được, nên em mới cảm thấy khó chịu nổi, nếu em không thể biểu lộ ra.” Cô túm chặt lấy tay Vĩnh Chương nói - “Anh nhất định phải bằng lòng với em”.

Nét mặt Vĩnh Chương lộ rõ vẻ khó xử, nhưng vẫn mỉm cười nói:

“Thái Thiều, em hãy nghĩ một yêu cầu khác có được không? Anh không thể bằng lòng cho em…” Thái Thiều không đợi Vĩnh Chương nói xong, liền ngắt lời anh:

“Em tin anh là người yêu em nhất, làm sao anh lại không thể đồng ý với yêu cầu ấy của em? Ngay cả Tử Nghi, anh cũng vô cùng yêu quý anh ấy cơ mà…”

“Em yêu, em đúng là đã uống say rồi. Tình yêu đương vợ chồng với tình yêu thương bè bạn không hề giống nhau! Có điều, anh cũng không hiểu, vì sao anh rất thích em cũng yêu quý bạn bè của anh giống như anh, nhưng anh không thể cho phép em hôn anh ấy được.” Vĩnh Chương vội vàng phân trần.

“Em không có uống say, không say thật mà!” - Thái Thiều nói gấp gáp - “Anh phải bằng lòng cho em. Chỉ cần một giây đồng hồ kiss anh ấy thôi, là em thoải mái trong lòng rồi. Lẽ nào anh lại không tin tưởng em ư?” - Cô nhìn chằm chằm vào Vĩnh Chương.

Vĩnh Chương nhìn vẻ mặt vô cùng kiên quyết của Thái Thiều, đáp lại:

“Không hề có chuyện anh không tin tưởng em, nhưng anh cảm thấy anh không thể đáp ứng yêu cầu này của em”.

“Nếu như không phải là anh không tin được em, thì làm sao anh lại không bằng lòng?” Thái Thiều đứng lên, nói rất khẩn thiết.

“Em thực sự không thể không kiss anh ấy ư?”

“Đúng, em sẽ mãi không thể thoải mái, nếu em không thể kiss anh ấy một lần”.

“Được!” - Vĩnh Chương nói rất quả quyết.

Thái Thiều đứng dậy bước đi hai bước, bỗng nhiên cô lại quay trở lại kéo tay Vĩnh Chương bảo:

“Anh đi cùng em qua đó”.

“Anh ngồi ở đây đợi em, chẳng phải em cũng muốn thế à, sợ cái gì mà phải có người đi cùng?”

“Không! Anh phải đi cùng em!”

“Anh không thể đi cùng em qua đó được. Hơn nữa, nếu anh đi cùng em, thì chả hóa ra là anh không tin tưởng em sao. Em nghĩ xem có phải không?”

Thái Thiều không đáp lời, đi tiếp, rồi bỗng đứng lại nói:

“Tim em đập mạnh quá, anh không được rời đi đâu đấy”.

“Được, anh đã đồng ý ở đây với em mà”.

“Em đi nhé”. Thái Thiều nói xong liền nhẹ nhàng tiến lại phía chiếc ghế bành lớn Tử Nghi đang nằm ngủ. Càng đến gần, khuôn mặt Tử Nghi càng thấy rõ ràng hơn, con tim Thái Thiều lại càng đập nhanh hơn. Đến khi cô đi tới trước cái ghế, thì tim cô lại càng đập thình thịch gấp gáp loạn nhịp hơn. Cô lúc này, mặt nóng đến khác thường, tim đập đến khác thường, lặng ngây đứng nhìn chăm chăm vào Tử Nghi, lát sau trên mặt hơi nóng đã lui đi, trong tim cũng chợt ngưng bặt những tiếng đập dồn dập mạnh mẽ. Thái Thiều hối hả bước dồn, quay lại trước mặt Vĩnh Chương, không nói câu nào, cúi đầu ngồi xuống. Vĩnh Chương thấy cô, vội hỏi:

“Thế nào rồi, Thái Thiều?”

“Không có gì. Em không muốn kiss anh ấy nữa”.

CHÂU HẢI ĐƯỜNG dịch từ nguyên bản tiếng Trung
-------------

1. Kiss: hôn (tiếng Anh). Trong nguyên bản tiếng Trung, hai nhân vật dùng từ tiếng Anh kiss để chỉ việc hôn.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)