LÊ HUY QUANG
Nhớ An Dương
Tia sáng dậy đầu tiên
đánh thức tôi qua khung cửa cháy B52
Một mảng em trời xanh đông úa
con đường nào ngơ ngác ngang bên?
Đêm trăng suông về lại An Dương
trắng màu sỏi cát
quán trà em lên đèn
gió mùa đê nghiêng
Rất nhiều hố bom
rất nhiều nhà ngói mới
rất nhiều cây non trồng
rất nhiều em gái bế con
rất nhiều chon von quán trọ
Em - chờ - tàu - điện - về - đâu?
Giữa con sông và khoảng trống cánh đồng
tôi chợt tên em nương nhờ qua gió
người hát rong xuống hết giọng trầm
thêm áo mặc em đi làm ca sáng
Cầu phao Khuyến Lương người xe chạng vạng
mỗi độ xuân về thức trắng nhớ An Dương?
LÊ MẠNH TUẤN
Con thuyền xanh
Lướt nhẹ từ xa vắng
câu hát thoảng dưới vòm trời hò hẹn
gợn một chung tình
Chim yến sải dài đôi cánh đầy thương tích
cắt một đường bay thề
lấy máu tim mình trả giá cho mây trắng
Bỏ lại mạn thuyền dập dềnh như nhớ
heo hút buông trôi về chốn mơ hồ
những đụn khói cứ bồn chồn như khói
Chẳng hay ánh trăng có ngọt ngào không
cầm lòng vậy đành lòng sông cứ chảy
vết thương cũ chưa lành vết thương mới hằn sâu
Lời hẹn ngày xưa vô cớ xanh
hoa cúc thơm cần mẫn
mái chèo khua lạc giọng giong buồm.
VNQD