Chùm thơ của tác giả Phạm Thị Thanh Quyên

Thứ Tư, 22/07/2020 08:00

Chiếc gậy ngoại tôi

Vẹt mòn run bóng chiều rơi
Bóng ngoại đổ xuống dưới trời vẹo xiên

Gậy dài đổ bóng bên hiên
Bóng người gấp lại vo viên héo nhàu
Bước đi cõng vẹt nỗi đau
Trước thềm bậc cửa bỗng đâu ngập ngừng

Tuổi xuân ngoại cõng trên lưng
Ba lô cài nhánh cây rừng đẫm sương
Tháng năm gửi lại chiến trường
Chỉ còn cây gậy Trường Sơn bạn cùng

Chiều nay mây trắng rưng rưng
Câu kinh dang dở, gậy dừng ngoài hiên
Nắng chiều thiếu bóng người thiền
Bên thềm bóng gậy ngả miền hoang vu…

Chị

Kĩu kịt những gánh trời chiều
Mòn đê dáng chị liêu xiêu bóng làng

Lệch vai một gánh đa đoan
Mồ hôi chị thấm áo loang đất cằn
Bước đi kẽo kẹt tháng năm
Thân tre dẫu thẳng cũng oằn, chị ơi!

Quê nghèo chị gánh muôn nơi
Tiếng rao bỏng rát giữa đời sớm trưa
Một ngày nắng, chín ngày mưa
Kĩu cà kĩu kịt… bán mua bóng mình

Trĩu vai bước giữa lặng thinh
Chỉ nghe vẳng lại tiếng mình hắt hiu
Quà quê nào có bao nhiêu
Nhấc lên đặt xuống mấy điều cò cưa

Một đời nặng nợ rau dưa
Quằn lưng gánh những hạt mưa ra đồng
Níu thêm một chút nắng hồng
Chị ngồi đếm lại những đồng đẫm sương…

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)