Bài thơ người đi tìm phần mộ em trai mình(1)
Mười bảy tuổi
Em lên đường
Chưa hề nắm tay một người con gái
Lá đơn tình nguyện em viết bằng máu của chính mình chích từ đầu ngón tay
Những ngón tay gầy, đen đúa
Buổi tối đi ngủ em xoa xoa bàn chân đất vào nùm rơm
Bát cơm trộn khoai em sẻ anh một nửa
Mẹ mất sớm, ba anh em mình như ba chân kiềng tựa vào nhau
Trước gió bão cuộc đời xô dạt
Giờ em nằm nơi đâu trong đất lành Tổ quốc
Anh đi tìm phần mộ em suốt mười mấy năm trời
Anh đi tìm nắm đất - cuộc đời em
Chỉ gặp toàn kỉ niệm
Đứa em trai hay cười
Năm hạn hán mất mùa, em kéo cày cho anh cày ruộng
Đêm đập lúa hò khoan
Trưa tắm sông em làm con rái cá
Ngụp lặn trong dòng nước phù sa đỏ ngầu
Tháng ba mưa rào, sấm ran đồng lúa
Anh em mình đi bắt cá rô ron ...
Giờ em nằm nơi đâu giữa nghĩa trang Trường Sơn
Ở thành cổ Quảng Trị
Gió Lào thổi héo cỏ cây
Thổi rát mặt người bụi mù đất đỏ
Anh bỗng nhận ra rằng
Em
Như muôn ngàn người lính vô danh
Đến nắm đất - đời mình cũng không để lại
Đứa em trai hay cười
Để bây giờ anh đọc câu thơ của người xưa mà trào nước mắt
Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi (xưa nay ra trận mấy ai về).
---------
1. Em trai tôi, liệt sĩ Dương Xuân Việt đã hi sinh ở chiến trường Quảng Trị năm 1972, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy mộ. Đọc bài thơ này nếu ai có thông tin về phần mộ em tôi xin được hồi âm, gia đình vô cùng cảm tạ.
Với người thả diều trên quảng trường Thiên An Môn
Ít nhất giờ phút ấy
Quảng trường thật bình yên
Diều ơi, diều bay lên
Mặc ngai vàng ngàn năm
Vẫn mơ về quyền lực
Mặc vết xích xe tăng
Đã cày vào kí ức
Diều bay lên cung trăng
Trường Thành như sợi chỉ
Khi ta cao hơn ta
Quyền lực thành vô nghĩa
Diều ơi, diều bay lên
Cho quảng trường bình yên.
VNQD