VÂN PHI
Tên thật: Nguyễn Văn Phi
Sinh năm: 1990
Quê quán: An Nhơn, Bình Định.
Hiện là phóng viên Tạp chí Văn nghệ Bình Định
Tác phẩm đã xuất bản: Ngày mắc cạn, Nxb Hội Nhà văn, 2020
——————————
“Với tôi, thơ là lời tâm sự, là tiếng lòng, là những trang nhật kí tháng năm. Tôi viết cho những người tôi yêu thương, viết để giải nén cảm xúc trong lòng và đôi khi viết chỉ để viết…"
Những giọt mưa cuối vụ
Con lội qua rẫy nguồn
theo dấu chân cha vẹt mòn cuội đá
chiều giăng mây tóc bồng bềnh
tóc mây, ngực núi
thủ thỉ nhau nghe chuyện chàng Đam San đi bắt nữ thần Mặt trời
Những ngày nương rẫy lên hoa
gié lúa mùa xưa còn trên cột nhà sàn
từng hạt nẩy tròn miên mẩy
mùa ấm no chảy vào câu ca mừng lúa mới
ngày của hôm qua…
Có những ngày cha đi qua lòng hồ khát cạn
cúi xuống bóc từng thớ đất
nhìn những ngọn cỏ già rũ rượi
lòng cha như con suối đã thôi róc rách
con bê non gọi mẹ về chiều
tiếng kêu xé toạc thinh không
Giàng ơi mấy mùa khô khát
nứt nẻ lòng người
Cha nhớ những cánh rừng già
nhớ lòng hồ ngút xanh màu nước
nhìn những xe gỗ về xuôi
cánh rừng dần thưa thớt
mắt cha soi vào lòng hồ
thắt lặng
tiếng sáo ola trĩu giọt mưa nguồn
bện vào giấc ngủ hoải hoang
Buổi sớm nay, mùi cơm chín len trong khói bếp nhà mình
mùi của lúa rẫy lên hương chắt chiu mùa nắng nỏ
cho con cúi đầu tạ ơn
hôn lên đất mẹ chai sần
cho con nhìn cha lâu hơn
để thêm thương mấy mùa rẫy cạn
thương đôi tay cha gieo mầm vào đất
gánh nước về nguồn
Sớm nay
qua ô cửa nhỏ nhà sàn
con đã thấy những hạt mưa cuối vụ
là
những giọt nước mắt của cha…
Tháng tám hong gì sợi cói ngày xưa
Tháng tám, ngày trở dạ
khung cửi trơ khô
bước chân hoang hoải đường về
Mùa vàng sợi cói
tìm em trăng khuyết Chương Hòa
nắng xua tầng mây giận dỗi
bạc nhàu tấm chiếu gấm hoa
Tháng tám, gọi gió về bên bờ phiêu dật
tóc em còn xanh?
khung cửi bỏ hoang bụi phủ rĩ rền
từ nhịp tim thúc dồn những nếp nhăn kí ức
ngày em còn trẻ
ngày em còn anh
ngày làng chiếu còn son trên cánh đồng cói rợp vàng
ngày đã phai…
Tháng tám, vẫn như hằn in ngọn đèn đêm cúi đầu
rọi vào đôi tay em mười sáu
dệt những hoa văn trên thảm chiếu một thời
con đom đóm bay vào cánh đồng trốn cuộc rượt đuổi
của lũ trẻ ham chơi
nhấp nháy
nhấp nháy
ngày đã xa
Tháng tám hong gì sợi cói ngày xưa
ngày lẩn khuất vào mưa rất vội
ngày lẩn khuất vào tim tôi rát nhói
người phụ nữ dệt cửi đan chiều vào thảm chiếu
lẩn khuất vào bụi thời gian…
Từ nơi ấy mẹ nằm
Khi đêm rót vào họng kí ức những giằng dưa
trước cánh đồng sám hối, lũ sẻ nâu thôi lang thang
trên những luống cày góa bụa
mùa thu vừa chớm ngọn gió sắc lẹm
lành lạnh cứa vào mái rạ
cha thổi ngọn lửa hồng nung nẩy phía sau chái bếp
bóng vách liêu xiêu
Con về làng cũ, lững thững bóng chiều hằn lên đuôi mắt
phía con đường mài nhẵn dấu xe
tìm đâu bàn chân mẹ vẹt mòn ngõ cũ
khói hương phía cuối đồng làng
ở nơi ấy mẹ nằm…
Ngày mẹ đi, cháu nội của mẹ mới tuổi lên hai
hấp háy nhìn làn hương cay cay nơi viền mắt
ngày mẹ đi, cánh đồng vụ gặt
dấu chân mẹ trên bờ mương ngày cũ còn kia lam lũ một đời
ngày mẹ đi, con thấm thía hai chữ mồ côi
nghe thắt lại câu ca dao đất đồng mùa nẩy hạt
quang gánh cuộc đời mẹ bỏ lại phía xa xanh
câu kinh lặng phía cuối ngày
cánh đồng mồ côi dáng mẹ
Con về lại nhà mình, vun tròn gốc điệp
nhặt vỏ me khô hun đốt bóng ngày
sợi khói chảy qua những đốt ngón tay
loang miền kí ức
tiếng cha khản ấm
mấy hôm đợi tụi con về
rời rợi mắt trông
xào xạc ngọn tre khua vào hoang vắng
nghe cay cay từ phía mẹ nằm
Lũ chúng con xa quê
có lúc bẵng quên mùi phèn đất
giấc mơ thị thành đè lên phận người viên chức
nghe tự phía lòng mình lạc lõng, nhiều khi…
Từ phía ấy mẹ nằm
con về cúi lạy
về nhà mình cời bếp lửa ấm gan bàn tay
xới bữa cơm cùng cha bên li rượu gạo
nghe từ tâm bông lúa quê nhà
chén cơm mẹ còn đó
lời dặn dò nghĩa nhân còn đó
tự phía ấy cánh đồng
ấm một làn hương…
VNQD