Gánh ngày qua đỉnh núi
Vớt những ánh vàng châu thổ
Về khuya
Rừng thênh thang
Mùa quả ngọt sang ngang
Từng đợt gió sám hối mải miết gánh ngày qua đỉnh núi
Quên đi những thác ghềnh lạc điệu
Rừng phu thê hàn gắn bóng tối và ánh sáng
Yên tĩnh và đạn bom
Đêm hạ tuần hóa duyên sang đường chân trời để tọa lạc niềm tin
Những tiếng đàn từ bầy chim xác thực sự phồn thịnh
Gió về miền quê
Trù phú bước chân gồng gánh quá khứ đi lên từ chiến tranh
Những ánh vàng lấp lánh không cần cứu chữa tỏa sáng
Những chùm quả lặc lè trĩu nặng
Những con đường trăng
Tiếng chuông ngân rung tận đáy lòng
Rừng cân đong triệu hạt mưa ngưu lang chức nữ
Dài theo con đường thiên lí
Tu hú gọi bầy vào kì trăng khỏa nõn
Lớp lớp phù sa mịn màng nơi đất sống
Thức dậy mùa sương cho từng giọt mật
Ánh vàng châu thổ thêm lần hồi sinh
Với những bước chân đêm
Đếm bình minh trên nóc lá
Thấy bông gạo úp đầy sân
Thấy câu then trong bàn tay người đi tra hạt
Không còn cửa rừng tự do xoay tròn cho mỗi lần đạn lạc
Nghi lễ sum họp được chiêu đãi khi chiều đỏ gió
Mùi đất bay lên
Thai nghén vầng trăng
Phơi thêm mùa vụ
Bắt gặp ánh mắt dịu êm
Giống như bao đêm ngủ quên trong lồng ngực
Em bước ra
Rực rỡ ánh ngày.
Đợi
Anh ra trận
Như ngày cha ra trận
Cũng chiếc ba lô mang theo ánh trăng rằm
Mẹ đợi cha
Như em đợi anh
Thấp thỏm ngày dài mong ngóng chờ tin
Giấu lửa chiến tranh dưới phần hai chiếc gối
Mơ đêm chim sáo lạc bầy
Hoa rừng rụng cánh
Đồng xa giông bão nổi chìm
Em vẫn đợi anh
Đợi chuyến tàu xưa
Đợi giữa đêm khuya
Mẹ ẵm giấc mơ với bao điều cay nghiệt
Thương lời ru trong nôi
Thương bóng người biền biệt
Thương cả nơi rừng thiêng nước độc
Bom cày đạn xới
Có một vì sao nằm sâu trong tóc rối
Mẹ ôm hết vào lòng
Đợi và chờ
Như thuở ấy trước bình minh.
VNQD