Ánh sáng từ bầy đom đóm
Những chiếc lược đã cài lên mây
Bóng tối mơ hồ trong vòng tay của núi
Đêm nhập vào hành trình của bầy đom đóm
Âm thanh sâu thẳm thì thầm về những đốm sáng lập lòe tọa lạc cùng đêm
Những phần da thịt không hồi sinh nằm lại
Bao dòng máu khác nhóm chảy tràn lên nhau
Những viên đạn rạch trời rơi xuống
Lối mòn chưa kịp vá
Hố bom như vết thương sắc lẹm
Mảnh trăng nằm trên cành gãy
Trường Sơn thâm nâu
Những nàng đom đóm dịu êm đêm đêm hiện về khu vườn tuổi thơ
hát bài ca dưới trăng nghe bình minh thao thức
Thấy mẹ ru trong mơ
Thấy đất sinh sôi mùa màng thai nghén
Trong thế giới của mình
Bầy đom đóm bay đi bỏ lại cung đường kiệt quệ
Má lúm đồng tiền như giọt nước mắt nhào nặn vào trăng thắp lên thành lửa
Tỉ tê bên từng nấm đất
Ngổn ngang khuôn hình
Không cần tuổi tên
Nước mắt của trời nhỏ lên cánh đồng bom
Nước mắt của cha giấu trong lòng đất
Bầy đom đóm trở mình trong đêm hào phóng ánh sáng
Thấy hoa giăng đêm rằm kén rể
Sắm voan trắng voan hồng đợi lúa ra bông
Rừng khuya khoắt khói sau lưng
Hố bom quanh làng nở bông sen bông súng mởn mơ sau một trận đánh
Trường Sơn mênh mông
Bầy đom đóm nũng nịu như những giọt sương
Say xưa nghe tiếng ầu ơ ngọt mềm bên cánh võng
Lặng lẽ theo nhau về…
Sông trong lòng phố
Tôi giống như người đàn bà mộng du cần một cơn gió từ dòng sông cũ
Dòng sông lầm lì và đơn lẻ
Âm thầm đi qua lòng thành phố
Những trưa hè nắng đổ
Có ngọn gió mơn man và những chuyến đò xưa vẫn nhẹ nhàng neo đỗ
Những người đàn bà ôm con, chờ chồng ngóng nước sông trôi
buông thõng hồn mình về phía rừng xanh im lìm đá cuội
Mẹ tôi nói
Dòng sông cõng lên mình bao thăng trầm chìm nổi bao cảnh mưu sinh
của kiếp sống xứ người
Đêm đêm những con đò lênh đênh trên nước
Nhỏ nhoi và đơn tịch
Như thể nghe cả tiếng gõ cá
Dòng sông là một phần trong lòng phố
Tìm ra biển lớn như những chuyến đi xa không bao giờ ngừng nghỉ
Vớt ánh trăng lên mười chín nhịp cầu
Ngậm bóng dòng sông bên lở bên bồi in bước các anh hành quân
khi cây bàng lá đỏ
Những ngày đông giá nước sông duềnh lên quyến rũ
đón thu sang sông mịn màng hơi thở
Có nỗi nhớ da diết của giấc mơ mùa hạ
Những cậu bé tha hồ lội sông tắm mát khi về mang trên mình cả một lớp phù sa
Các anh ra đi từ dòng sông ấy
Ở nơi nào có dòng đục dòng trong
Như dòng sông quê tôi giữa mùa thu đầy nắng
Nơi những ngọn gió liêu trai
Trẻ trung mơn trớn
Mang khát vọng chân trời của vùng lúa vùng hoa
Tôi hít hà từng làn gió đợi chuyến tàu xưa và tiếng vỗ mạn thuyền
Giống như người đàn bà mộng du đi trong lòng phố
Bên dòng sông chảy mãi suốt đời nhau.
Những kí tự không lời
Đi mờ bóng núi tìm những dòng tên
Nơi trú ngụ những vết tích khi bắt đầu đã hừng hực khí phách
Nhân ảnh đi ngang cuộc chiến
Những linh hồn như ánh sao băng lướt những vòm trời
Chiến tranh
Con đường dằng dặc nếp nhăn
Rừng khoác phong sương bạc chiều xác khói
Ai nhóm lửa than lên vòm cây bóng núi
Tiếng đất cựa mình
Nước mắt hay là mưa
Vẫn hình hài máu nhỏ
Mẹ gọi tiếng lòng hun hút phía rừng sâu
Sương lạnh hắt heo gió tràn lưng dốc
Bóng núi thay bóng người
Những vòm cây sớn sác
Làn khói bỏng rát tựa vào nhau
Lá khóc
Những linh hồn rời xa cuộc chiến
Trên vùng đau thánh thiện
Văng vẳng lời ru bốn mùa chờ đợi
Ai hát hội giữa rừng đêm nay cho các anh tìm về hơi ấm
Khóm cây già đang thì thầm xanh trổ
Có những bài ca hát lên từ lòng sông làm bạn cùng trăng thương cánh lục bình trôi xuôi cùng nước
Và những kí tự không lời lãng quên giữa miền đất khát
Đêm đêm vẽ lại hình hài ngủ yên trong vùng đau thánh thiện.
VNQD