Bên đìa bông súng
Má nói đó là hố bom
rộng như năm 1968
và sâu như hố mắt cậu tôi bị hư từ những ngày đạn lạc
Cái hố năm nào tháng tư cũng tràn bờ
chảy ướt gốc khế gốc xoài nơi trái moóc-chê còn sót lại
Như cánh đồng không thể nào nhắm mắt
những mùa chim bay về thảng thốt
hố bom càng trong càng tỏ
chiều chiều nhìn tận đáy quê hương
Nhỏ như chúng tôi chưa biết gì về chiến tranh
nghe những cuộc chia li má thường kể lại
mảnh đất này có quá nhiều vết trận
dưới hố bom kia dễ chi tìm gặp xác ngôi nhà
Ông tôi ra đi cũng đúng ngày hố bom có mặt
cả đời bà bới tìm cái trảng xê vùi trong lòng đất
xa xót mấy mươi năm!
rồi tôi thấy những người đàn ông mang rượu
thành cẩn rưới lên hố bom mỗi độ giỗ làng
Dằng dặc
thời gian
bà tôi gánh phận mình
gánh nước hố bom, gánh cuộc đời, gánh cả nỗi lòng hố mắt cậu tôi
Cái hố bom giờ đã là đìa bông súng
mặt nước bình yên sao ngó cây vẫn chĩa thẳng lên trời
buổi trưa ra đìa, tôi ngồi nhớ một hái nắng
thấy ông nhìn hoài những búp súng vừa lên.
Trồng thêm một tên cây cho đỡ nỗi nhớ quên
Thức thao suốt đêm dưới trời Khu 9
em với cây hồng nhung ngồi thắp một ngọn đèn
thắp nỗi nhớ gửi người chiến trận
những ngôi sao Tây Nam như mắt ai nhìn
Trong tiếng gió thì thầm xa vắng
nghiêm nghiêm xanh màu áo quân khu
những người lính Tây Nam suốt tháng năm đằng đẵng
có khi nào quay về binh trạm
đã lúc nào trở lại quê hương?
Đâu chỉ hồng nhung
ai đã trồng thêm những mùa hoa binh trạm
tên cây như tên người yêu, như tên vợ hiền…
đang nở nụ đợi chờ, hi vọng
ngày các anh quay về
Đêm đêm
dưới ánh trăng, dưới ngọn đèn
tôi thầm gọi anh cho lòng vơi vắng
và muốn trồng thêm một tên cây cho đỡ nỗi nhớ quên.
Buổi chiều của quê hương
Cho tôi được gọi đó là buổi chiều của quê hương
có được không. Nhé những buổi chiều đi qua là không trở lại
như con đường đất dắt cậu tôi đi xem hoàng hôn nhoà
nhoà trong mắt
những cô gái xóm mùa hè năm nào gánh đi đâu để bây giờ vắng cả bóng ao quê
Buổi chiều của quê hương
có đôi gióng bà tôi về quảy cơn mưa ướt mèm những ngày giáp hạt
mái nhà dưới bóng dừa xạc xào ru lớn những giấc mơ
có chiếc la-dô bật lên tình nghĩa xóm
mỗi vết nứt trên bãi bờ như dấu chân chim hằn lên nỗi nhọc nhằn của những ngày tháng đi qua
Buổi chiều của quê hương
là bóng mẹ thổi bếp lui cui là dáng cha ngồi trầm ngâm đờn cò chẳng buồn uống rượu
chị ngồi cột tóc cho em
con chó gác mõm lên đùi tôi ngủ
tô canh mướp một mình thơm đến tận bây giờ
Xin cho tôi được dắt cậu đi tìm lại tuổi thơ
lúc mặt trời chiều như bóng đèn pha hoàng hôn ngược vào
những con đường quay trở lại
những cánh chim tận chân trời có đo hết được bâng khuâng
trời rộng
ở đâu thấy bóng dừa là nghe thân quen lắm
nỗi nhớ như những ngọn đồi muốn nhón lên khỏi chiều để được quay mặt nhìn về vời vợi phía quê hương.
VNQD