Chùm thơ dự thi của tác giả Nguyễn Văn Biên

Thứ Bảy, 01/10/2022 11:42

Khoảng trời của mẹ

Dưới nhà là chỗ mẹ đun
Khói cay từ độ mưa phùn giêng hai
Sắn ngô rau dệu thài lài
Mà nuôi một lũ gái trai thành người

Dưới thềm là chỗ mẹ phơi
Nỏ thân thóc cót héo đời cải dưa
Một năm hai vụ chiêm mùa
Bao lần bỏ bát chạy mưa giữa chừng

Trong nhà chỗ mẹ đặt lưng
Cô Tiên ông Bụt đã từng qua đây
Cháu con mỗi dịp sum vầy
Vẫn nghe mùi thị thơm tay của bà

Ngoài vườn chỗ mẹ thường ra
Củ riềng dưới đất trái cà trên không
Vắt vai một mảnh nâu sồng
Để thương mấy vạt mùa đông sắp tàn

Chỗ mà mẹ đến bình an
Đời ta một gánh cơ hàn thênh thênh...

Hạt mưa

Hạt mưa nhớ chốn hồng trần
Tan vào ruột đất hoá thân thành mùa
Vô thường chẳng thể bán mua
Lúc dư hối hả, khi thừa thong dong

Hạt vui rơi phía cầu vồng
Hạt buồn rơi phía người mong nhớ người
Hạt nào khuyết nửa lẻ đôi
Mang thân bất hạnh tưới đời cần lao

Hạt may vương áo hoàng bào
Hạt xui rơi mép bờ ao cơ hàn
Kiếp người như bụi nhân gian
Có cơn mưa móc, nợ ngàn nỗi đau

Bạc vôi mới thắm cau trầu
Sỏi tròn trong nước, nên câu thấm dần
Một chiều bong bóng qua sân
Cuộc đời đâu để qua lần, hỡi em!

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)