Thơ của Bùi Thuý

Thứ Bảy, 15/02/2025 13:57

 Sinh năm 1970
Nguyên quán: Nam Đàn, Nghệ An. Sinh ra, lớn lên tại Chiêm Hóa, Tuyên Quang
Hiện sống và làm việc ở Thành phố Hồ Chí Minh
Đã xuất bản
Chiếc giỏ mây trắng, Nxb Hội Nhà văn, 2021.
“Lúc nhẹ nhàng, khi bất chợt, tự do đến, tự do đi… Tôi không thể ràng buộc, không thể cưỡng cầu để thơ đi đến. Thơ tự nhiên mang theo cảm xúc từ hồn cốt của quê hương, của gia đình, tình yêu, tình bạn, tình người… Thơ hiện lên trung thành với độ rung ngân của nhạc, của vần qua ngôn ngữ từ những khoảnh khắc khác nhau…”

Đất quê hương

Anh có nghe không
quê hương mình được hoài thai từ lời ru của mẹ
xanh biếc như tán rừng con suối dòng sông…

Nơi những cánh đồng rì rầm kể chuyện
mặt trăng mọc lên từ vành nón
đàn cá lách bờ giương đôi mắt ngọc
đụn sữa ngọt lành từ lòng đất đưa nôi

Ngày cha khoác ba lô lên vai đi xuyên bóng núi
bụi phấn giảng đường theo khói súng nở hoa
và em đã thấy
tay khêu từng ngọn bấc đông
vạt áo mẹ đơm lên tràng hoa tím
gió kéo mùa rơi qua liếp cửa
mái bồng bềnh phơ phất sợi lo toan

Những vết chân in hằn lên ghi dấu
lớp lớp hồng cầu giữ dáng quê hương
người yêu đất dần lặn vào trong đất
đất gọi tên từng người và chép gửi trời xanh…


Chiếc giỏ mây trắng

Chong lên nắng
em âm thầm đan những mắt cuối cùng chiếc giỏ mây trắng
đựng đầy hạt mầm
đi hết cánh đồng mùa xuân

Những chú chim ri lích chích cất tung đôi cánh
ghé thăm cành đếm từng chồi lộc
mỗi ngày
đợi cơn mưa về từ mùa hạ
mang theo làn hương thơm mùi quả chín

Anh đã về
ba lô đầy khói bụi
mùi ngai ngái của giọt mồ hôi
đi qua những vùng đất chết
mùa ưu phiền mảng màu sáng tối
thành những vết nhăn
khắc khoải
trên khuôn mặt bê tông lầm lì thành phố
đàn chim ri chấp chới
nương vào những giấc tự sinh

Em cầm lên chiếc giỏ mây trắng
đựng đầy hạt mầm nước mắt và trăng
anh gieo vào mảnh vườn
những kí tự mọc xanh lên

Có một khoảng trời xanh biếc ở trong nhau
khúc ríu ran đón bình minh thức dậy
rồi cùng đi
đi mãi
những dòng chữ chạy dọc con đường
tít tắp về phía vừng dương

Chiếc giỏ mây trắng tỏa hương…


Bóng lồng ấu thơ

Cha chở mây trên cánh đồng ươm gió
mẹ gội tóc sương mai
hái nắng vàng lưng núi
tung hạt vào mùa
con trổ mầm nứt nảy
lời ru vòng quay sàng sảy
lọc con thành trắng trong

Con cứ bơi trong quê hương lớn rộng
qua những cánh đồng nhấp nhô vành nón
bước thấp cao đen trắng
bước phải trái chênh chao
trên con đường gặt nụ cười và nước mắt

Cầm chiếc nón ngày nào mẹ đựng đầy hoa nắng
nơi gốc gạo cuối làng còn thắp đỏ vừng đông
nghe trong xóm nhỏ bước chân vừa quen vừa lạ
sương òa lên trên lốm đốm miền cha

Nơi con sống
vòm bê tông cong mình tô cánh biếc
làn gió thơm về từ phía rạ rơm
cây tầm bóp ven đường thả từng túi hương quê giấu hồn làng thân thiện
bóng lồng bóng ấu thơ
nắng đi lòa mặt phố
những tòa nhà rũ mình sinh ra từ bóng núi
bụi đường màu phấn trắng bay bay...

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)