Thơ của Lê Khánh Mai

Chủ Nhật, 14/05/2023 08:16
Ga Tiên Kiên
 
Năm tôi còn bé tí
nhà ở ga Tiên Kiên (1)
tiếng hú con tàu
chập chờn giấc ngủ
 
Tôi mơ
những thành phố kì ảo sắc màu
vùng biển xanh neo hòn đảo lạ
và cánh đồng đầy hoa
 
Ga xép những con tàu chẳng đỗ
rầm rập đi
rầm rập đến
rồi xa
bỏ lại sân ga
lạnh hàng ray sắt
bờ lau phơ phất
tiếng hú rạch ngang trời bạo liệt
quất vào khát vọng tuổi thơ
 
Đi cuối đất cùng trời
giấc mơ tôi vỡ
một mảnh buồn
tôi cất giữ
ga Tiên Kiên.
 
--------
1. Ga tàu thuộc huyện Lâm Thao, tỉnh Phú Thọ.
Trầm cảm sông Hương
 
Tôi thắp ngọn nến nhỏ lên đài sen bằng giấy
gửi vào sông
cháy lên niềm kiêu hãnh cô đơn
ngọn nến mong manh hư huyễn
bồng bềnh giữa thăm thẳm đêm
nghèn nghẹn giấc mơ thấu đáy
 
Bao ngọn nến cháy đến kiệt cùng
lệ đã chảy tan vào vô tích
rồi mai ngọn nến nào sẽ thắp
và âm thầm lịm tắt cơn mê
 
Trầm cảm sông Hương
bí ẩn sông Hương
gom nước mắt để trong
nhận bão giông mà lặng
giấu trăng vào thầm sáng
thu bóng đền đài cho huyền nhiệm thời gian
 
Dù đã chết bao lần không nhớ nữa
những ngọn nến hình hài của lửa
đầu thai về thắp nỗi khát hồn sông.
VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Vòng quay ra con số vòng xoay ra phận đời

Tôi nhớ cho đến đầu năm lớp 9, một đêm Dưỡng đạp xe qua nhà tôi cho lại bộ sách rất mới. Dưỡng bảo nghỉ học. Chỉ vậy thôi rồi Dưỡng đi... (TỐNG PHƯỚC BẢO)

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Cây thốt nốt quỳ trên núi Tưk-cot

Tôi được nhiều lần sang Campuchia cùng các đội chuyên trách tìm kiếm, cất bốc, hồi hương hài cốt liệt sĩ quân tình nguyện và chuyên gia Việt Nam hi sinh qua các thời kì chiến tranh... (HỒ KIÊN GIANG)

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Nguyên mẫu trong hai truyện vừa đầu tay viết cho thiếu nhi của tôi

Khi viết cuốn Những tia nắng đầu tiên tôi đã hóa thân vào các em nhỏ học sinh lớp 6 của năm học 1969 - 1970 ở Hà Nội... (LÊ PHƯƠNG LIÊN)

Bà Minh của tôi

Bà Minh của tôi

Sống ở Hà Nội, trở thành một công dân có hộ khẩu đến nay đã hơn hai thập kỉ, nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác mình thuộc về Hà Nội... (ĐỖ BÍCH THÚY)