Thơ của Nguyễn Thế Nhân

Thứ Năm, 21/11/2024 10:07

Cỏ trắng

Người đàn bà
Tựa của hoàng hôn
Ba mươi năm mùa gió thổi
Ba mươi năm
Mặt trăng đi mặt trời đứng vì sao ngồi
Người đàn bà không tuổi

Một ngày hoàng hôn sẫm tối
Người đàn ông trở về trên tay đồng đội
Không nụ cười
Giọng nói
Dấu chân
Ba mươi năm
Ba mươi năm đất dày lá rụng
Ba mươi năm trời lau khói súng
Trước hoàng hôn một chấm ngả dài

Anh trở về
Tìm lại người con gái
Mái tóc gió mang đi
Ánh mắt nắng mang đi
Nước mắt chạy trốn lâu rồi
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày...
Trước hoàng hôn xanh vuông đất cỏ trắng
Trắng như tóc người đàn bà
Lá ngủ phía rừng xa.


Chiều biên giới

Nắng lững thững
Trên đồi bước xuống
Mặt trời buông cời đỏ hòn than
Cha con núi, tụm năm tụm bảy
Nhả mây vương chung khói điếu cày

Chiều biên giới
Cột mốc ngồi trước cửa
Mắt vời xa thu thấu bình yên
Tiếng vó ngựa ghim vào vách đá
Nhấp nhô súng mũ, trăng lưỡi liềm

Chiều biên giới
Dưới chân gà mái lá
Nếp nhà rông treo lửng mé sườn
Tiếng trẻ bi bô từng con chữ
Rừng thu kết ngọc - giọt sương

Chiều biên giới
Dấu chân muôn nẻo
Suối hoang phong nhớ bể tìm về
Người thả hồn cuối miền xanh lắng
Giật mình chạm khúc đồng quê.

VNQD
Thống kê
Bài đọc nhiều nhất
Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Bóng thầm mà rực rỡ trên mỗi trang văn

Sau những giờ lên lớp về lí thuyết, các ông chia nhau mỗi người kèm mấy học viên sáng tác... (CHÂU LA VIỆT) 

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu trong "Vượt lũ"

Anh Tựu của chúng tôi, ngoài đời là Thầy thuốc Ưu tú, tiến sĩ, dược sĩ chuyên khoa II Trần Tựu... (KIỀU BÍCH HẬU)

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Giọt nước mắt mang hình vết thương

Cứ chiều chiều bà xay bột, tối tráng bánh rồi phơi, phơi đến khô thì mang ra chợ, vừa quạt than nướng vừa bán... (VŨ THANH LỊCH)

Tiếng chim bắt cô trói cột

Tiếng chim bắt cô trói cột

Chẳng biết bắt đầu từ đâu, nhưng trong kí ức của một đứa trẻ đôi lần lên núi kiếm củi, bứt lá rừng về lót chuồng cho lợn cho bò, thi thoảng gặp bụi sim chín ửng… thì núi sau lưng làng tôi được bắt đầu từ mé sông... (HỒ MINH TÂM)