Cỏ trắng
Người đàn bà
Tựa của hoàng hôn
Ba mươi năm mùa gió thổi
Ba mươi năm
Mặt trăng đi mặt trời đứng vì sao ngồi
Người đàn bà không tuổi
Một ngày hoàng hôn sẫm tối
Người đàn ông trở về trên tay đồng đội
Không nụ cười
Giọng nói
Dấu chân
Ba mươi năm
Ba mươi năm đất dày lá rụng
Ba mươi năm trời lau khói súng
Trước hoàng hôn một chấm ngả dài
Anh trở về
Tìm lại người con gái
Mái tóc gió mang đi
Ánh mắt nắng mang đi
Nước mắt chạy trốn lâu rồi
Một ngày
Hai ngày
Ba ngày...
Trước hoàng hôn xanh vuông đất cỏ trắng
Trắng như tóc người đàn bà
Lá ngủ phía rừng xa.
Chiều biên giới
Nắng lững thững
Trên đồi bước xuống
Mặt trời buông cời đỏ hòn than
Cha con núi, tụm năm tụm bảy
Nhả mây vương chung khói điếu cày
Chiều biên giới
Cột mốc ngồi trước cửa
Mắt vời xa thu thấu bình yên
Tiếng vó ngựa ghim vào vách đá
Nhấp nhô súng mũ, trăng lưỡi liềm
Chiều biên giới
Dưới chân gà mái lá
Nếp nhà rông treo lửng mé sườn
Tiếng trẻ bi bô từng con chữ
Rừng thu kết ngọc - giọt sương
Chiều biên giới
Dấu chân muôn nẻo
Suối hoang phong nhớ bể tìm về
Người thả hồn cuối miền xanh lắng
Giật mình chạm khúc đồng quê.
VNQD